– Giám đốc Quách,thế này thì ông có thể đi lấy tờ chi phiếu rồi chứ?
Quách Tử Hẳng giống như vừa hoàn hồn, toàn thân run rẩy, nhìn thanh niên trẻ tuổi đang cười trước mặt y như thể nhìn quái vật, từ khi y bước chân vào đời, y đã thấy qua những kẻ tàn nhẫn độc ác, nhưng chưa thấy qua người nào không cần mạng sống, càng đáng sợ hơn chính là cặp mắt của người thanh niên ấy, thách thức y bóp cò, thế đối với hắn chẳng là gì!
Làm sao có thể thế chứ, trên thế gian này thật sự có người không biết sợ súng đạn ư!?
– Muốn tiền thì không có đâu, còn mạng thì có một mạng đây.
Quách Tử Hằng cáu kỉnh đáp, y muốn giữ lại vẻ tôn nghiêm cuối cùng của một đại ca xã hội đen.
– Chậc chậc..
Dương Thần lắc đầu tiếc nuối:
– Ông sao không chịu hiểu, nếu ông thật sự đấu thắng tôi thì lúc nãy ông nên bóp cò, đến bóp cò ông cũng chẳng dám làm, điều đó chứng tỏ ông còn sợ việc sống chết, ông đấu không lại tôi, đừng để tôi phải làm những việc mà bấy lâu nay tôi không làm.
– Tao công nhận nếu đánh thì mày lợi hại hơn tao, gan mày đủ lớn, nhưng lão đây sẽ không đưa xu nào hết!!
Quách Tử Hằng hất mạnh cái bàn, vẻ mặt hung tợn gầm gừ.
– Vậy thì không thể trách tôi được, tính tôi vốn đã trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Nụ cười Dương Thần lộ vẻ ma quái và có chút hưng phấn, thân pháp cực nhanh vụt cái đã ở sau lưng Quách Tử Hằng, cùng lúc hai tay dùng lực nhanh mạnh khiến Quách Tử Hằng chẳng kịp phản ứng, hai cánh tay của y bị khóa chặt!
Một đá vào khuỷu chân của Quách Tử Hằng khiến y lảo đảo rồi quỳ rạp xuống đất!
– Rắc..!!
Âm thanh xương cốt bị gãy vang lên, Quách Tử Hằng rống lên đau đớn, vị trí hai cánh tay trên bả vai lệch đi!
Dương Thần dùng một chân đạp lên bắp chân của Quách Tử Hằng đang quỳ dưới đất khiến y không có cách nào đứng dậy được, chỉ có thề ngọ nguậy phần lưng, nhưng mỗi lần ngọ nguậy như thế Dương Thần lại dùng lực giẫm mạnh khiến Quách Tử Hằng chẳng còn dám động đậy!
– Mày!Mày đã làm gì với tay tao!!
Quách Tử Hằng đau đến độ nhe răng trợn mắt, quay đầu nhìn trừng trừng Dương Thần, mắt hằn những tia máu.
– Không có gì, chỉ là làm cho khớp xương cánh tay của ông lệch so với bả vai chút xíu mà thôi.
Dương Thần đắc ý đáp.
– Mày … mày nghĩ làm thế có thể khiến tao đưa tiền và nhận thua ư! Không thể nào!
Quách Tử Hằng lớn tiếng la lối, nhưng đám đệ tử của y đều khiếp sợ chẳng dám nhúc nhích, nhìn thấy đại ca của mình bị đánh tới mức quỳ rạp xuống đất thế kia thì có tên nào dám xông lên.
Bọn họ ra đời lăn lộn kiếm sống, chứ có phải bán mạng đâu.
Dương Thần khua khua ngón tay.
– Ông nhầm rồi, đó mới chỉ là mở màn, làm sao tôi có thể chỉ “tiếp đãi” ông bằng một việc ấy thôi.
Vừa dứt lời, bàn tay của Dương Thần lại lần nữa chộp lấy bả vai cánh tay của Quách Tử Hằng.
– A!!!
Quách Tử Hằng lại thất thanh hét lớn
– Mày lại làm gì nữa vậy hả !?
– Rắc rắc!!
Ngay sau đó lại là âm thanh xương cốt bị lệch đi.
Dương Thần nở một nụ cười thỏa mãn.
– Không có gì, tôi chỉ đưa cánh tay của ông về vị trí cũ, đưa về vị trí cũ rồi lại bẻ lệch đi, làm lui làm tới vài lần, luyện cánh tay, tốc độ cứ chậm dần, xem chừng ông rất đau nhỉ, yên tâm, tôi làm vài lần nữa thì ông chẳng thấy đau nữa đâu …
Ác quỷ!Ác quỷ!Tên này là ác quỷ!!!
Quách Tử Hẳng hoàn toàn tê cứng, y biết nếu tiếp tục như thế bản thân sẽ không chết nhưng so với chết đau đớn hơn nhiều, sống mà không bằng chết, cốt yếu chính là đó!!
Nỗi đau của cánh tay và bắp chân như ngàn mũi kim đâm vào tim, đầu óc mấy lần như muốn lịm đi nhưng lại bị những cơn đau không chịu được ấy kéo ngược trở lại!
– Tao … tao đưa tiền …
Lúc Dương Thần lại lần nữa khóa hai cánh tay, Quách Tử Hằng thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Âm thanh phát ra từ miệng Quách Tử Hằng nghe có vài phần giống như khóc, đúng vậy, y khóc thật, y rơi cả nước mắt, vì nhục nhã, vì không cam tâm, mà cái chính là vì đau đớn!
– Thế mới đúng chứ.
Dương Thần cảm thấy vừa lòng liền buông lỏng cánh tay của Quách Tử Hằng, cười ha hả.