Khúc Lệ San uống một ngụm nước vào trong miệng, trong lòng hơi trĩu xuống, sau đó vẫn nói ra nỗi lòng của mình.
“Mình… mình sắp phải lấy chồng rồi… Không biết những ngày tháng sau này sẽ ra sao nữa…”
“Cái gì?”
Chu Linh hơi khự lại, vẻ mặt vương vấn chút bất ngờ và thất vọng.
“Cậu bị hâm à? Sao phải lấy chồng vội như vậy?”
Khúc Lệ San nhìn lên khuôn mặt của cô bạn thân, khẽ gật đầu đầy chán nản.
“Tập đoàn của ba mình làm ăn thua lỗ, bên gia đình nhà họ Hồ đứng ra nói sẽ giúp ông ấy, nhưng với điều kiện muốn hỏi cưới chị hai của mình.”
Chu Linh bàng hoàng, chớp đôi mắt hỏi lại: “Rồi chuyện này liên quan gì đến cậu? Đừng nói cậu bị mang ra làm chuột bạch đấy nhé!”
Khúc Lệ San thở dài, cô lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngao ngán: “Chị Linh San nói không muốn lấy một ông chú già cú đế đó, không muốn suốt đời phải chăm người tàn tật, nên muốn mình là người thay thế cho chị ấy.”
“What? Đùa người à? Sao chị ta lại khôn như vậy chứ? Cậu có chắc người đó bị tàn tật không?
Khúc Lệ San đưa lon nước mát lên miệng uống một hơi cạn cả nửa non, sau đó mới trả lời câu hỏi của Chu Linh.
“Là tin đồn nhưng chị ấy nói rất chắc chắn, còn nói người ta bị liệt chân và đang ngồi xe lăn nữa.”
“Trời ơi, Tiểu San ơi là Tiểu San! Sao cậu khờ thế? Nhỡ đâu cậu lại rơi vào bẫy của mẹ con họ thì sao? Mà cậu tin giám đốc Hồ tàn tật được sao?”
“Sao hôm nay cậu hỏi lắm thế Chu Linh? Mình đang rất là buồn đấy, cuộc đời mình thì có ăn học đến đâu sau này cũng không làm được gì cả! Thôi thì gạt lại mơ ước, giờ họ muốn đặt mình ở đâu thì mình sẽ chấp nhận tất cả mọi thứ, xem như trả ơn bao nhiêu năm qua.”
Chu Linh nghe lời cáu gắt của Khúc Lệ San, khoé môi cong lên để lộ một nụ cười gượng gạo, giọng khàn khàn thấp xuống.
“Cậu đúng là còn xanh và non lắm! Giám đốc Hồ không bị tàn tật!”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chứ sao không? Bởi vì giám đốc Hồ là anh họ của ba mình!”
“Ặc, cậu đừng làm mình ngạc nhiên như vậy, Chu Linh!”
“Không, điều đó là sự thật!” Chu Linh nhún vai, đáp lại.
Khúc Lệ San đến giờ không tin vào lời nói của Chu Linh, cô thất thểu về nhà trời đã sẩm tối.
Vừa về đến nhà, Khúc Lệ San nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi phía đối diện ba mình, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc vô cùng.
Còn Khúc Long thì rối rít rót trà mời đối phương.
“Lục tổng, thật ngại quá, đứa con út nhà tôi chưa về!”
Khúc Lệ San càng hoang mang hơn, người đàn ông trung niên này không phải họ Hồ, mà là ba của crush của cô, Lục Triết Tề.
Lục Triết Tề không để ý đến lời nói ríu rít của Khúc Long, ông quay mặt nhìn về chỗ khác, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại khuôn mặt bối rối của Khúc Lệ San.
“Đây là…”
Khúc Long nhìn theo hướng tay chỉ của Lục Triết Tề, thấy Khúc Lệ San đang đứng đơ ở đó, vội vàng lên tiếng.
“Lục tổng, đây là con gái út mà tôi muốn giới thiệu cho ngài!”
Lục Triết Tề đứng dậy, từng bước đi tiến lại gần Khúc Lệ San.
Trong lòng cô cảm thấy căng thẳng tột cùng. Nếu như cô bị ép gả cho người đàn ông này, lẽ nào cô trở thành mẹ kế của Lục Triết Tần sao?
Khúc Lệ San sợ hãi lùi về phía sau vài bước, định lên tiếng từ chối mối hôn nhân bắt buộc này, bỗng nhiên Lục Triết Tề lên tiếng.
“Khúc tổng, tôi không ngờ ông lại có đứa con gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy! Con bé này trông ra dáng hơn con gái cả của ông, rất hợp với con trai của tôi!”
Khúc Long sốc toàn tập, ông lắp bắp hỏi: “Con trai ông?”
“Đúng vậy! Tôi chủ yếu tìm vợ cho Triết Tần nhà tôi, nó cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi!”
Đúng lúc này, Khúc Linh San đi ngang qua, nghe được cuộc trò chuyện này, cô ta sốc hơn nữa, lớn tiếng nói.
“Cái gì? Ba, người mà ba muốn con gả là Lục Triết Tần sao? Không phải là giám đốc Hồ gì đó sao?”
Khúc Long gật đầu, cô ta lúc này biết được mình đã đánh mất con cá lớn, hối hận không kịp.