Hơn nữa lực tay của Trì Sính rất lớn, Ngô Sở Úy cảm thấy hắn luôn cố tình vô ý ấn lên khớp xương mình, đau thật đau, nhưng vì muốn nắm thêm một lát, Ngô Sở Úy cố nhịn.
Hai người lại đi một đoạn, cho đến khi di động của Trì Sính vang lên.
Giọng nói của Nhạc Duyệt truyền đến rõ ràng, “Em đã đến trước cửa khách sạn, anh đến đâu rồi?”
“Lát nữa tôi sẽ đến.” Trì Sính cúp máy.
Ngô Sở Úy hỏi: “Anh muốn đi hả?”
Trì Sính gật đầu: “Lát nữa có hẹn ăn cơm.”
Ngô Sở Úy rất hào phóng, “Anh đi đi.”
Nói thì rất sảng khoái, nhưng tay lại nắm chặt hơn, ngón tay Trì Sính vừa động, Ngô Sở Úy lập tức gồng sức, nghiến răng nắm chặt, gân xanh nổi cả lên, con ngươi có lồi ra cũng không chịu buông tay! Chính là không buông đó! Không buông đó! Dám đi? Tháo khớp ông đây trước đi đã!
“Sao anh còn không đi?” Nụ cười giả vờ đến mức ai cũng căm phẫn: “Đừng để người ta phải đợi.”
Trì Sính nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một hồi, dưới ánh mắt võ trang đầy đủ, nghiêm mật tử thủ, hắn nhe răng cười dữ tợn, hung hăng bóp chặt lại, tiếp tục kéo Ngô Sở Úy đi tới.
Ngô Sở Úy phát huy sở trường móc túi của mình, thò tay vào túi áo Trì Sính, giúp hắn tắt máy.
Lại là một quãng đường dài.
Chỉ vì một quãng đường này, Trì Sính đã tổn thương ba người. Đầu tiên là ba hắn mẹ hắn, dời lại tất cả mọi người chuyện đợi gặp con trai con dâu, kết quả không đợi được ai. Mà sau đó là Nhạc Duyệt, chỉ biết vị trí cụ thể của khách sạn, nhưng không biết số phòng và cách liên lạc với ba mẹ Trì Sính, một mình đứng đợi bốn tiếng, điện thoại không gọi được, gấp đến mức muốn báo cảnh sát. Khó lắm mới gọi được, lại đổi đến một câu: Anh ngủ rồi, hôm khác đi.
Nếu con đường này có ý nghĩa gì, có tiến triển mang tính đột phát gì thì cũng đáng.
Mấu chốt là hai người thật sự chỉ tản bộ, từ phía Đông Tam Hoàn đến Tây Tam Hoàn, đế giày cũng muốn mòn luôn mà vẫn không nói một chữ. Cuối cùng tản bộ lại chỗ cũ, mắt thấy sắp cáo biệt, Ngô Sở Úy mới phun ra một câu.
“Hôm khác lại nói chuyện.”
Trì Sính hung hăng cú lên trán Ngô Sở Úy, rồi đi.