Lý Đệ lắc đầu, “Thánh nhân đã truy phong, phu nhân nén bi thương.”
Hốc mắt Thẩm Nhiễm đỏ hồng, “Tại sao lại như vậy……”
Lý Đệ nắm tin trong tay, trầm giọng nói: “Ta nghe nói thế tử Trường Bình hầu Tô Hành lập tức muốn theo thúc phụ xuất chinh, phu nhân muốn đưa tin, đêm nay phải đi ngay, bằng không sẽ không tới kịp.”
“Đi, bây giờ chúng ta sẽ tới trạm dịch.” Lý Đệ lại nói.
Thẩm Nhiễm nói: “Không được, người ở trạm dịch ta không tin được, có lẽ tin này không đến nửa đường đã bị người chặn.”
Đôi mắt Lý Đệ nhíu lại, trả lời: “Vậy không bằng phu nhân đưa tin cho ta, ta có thể nhờ người chuyển hộ.”
Thẩm Nhiễm nói: “Phu quân muốn tìm ai đưa đi?”
Lý Đệ nghiêm túc nói: “Ta nhận biết một ít giang hồ nhân sĩ, bọn họ từ trước đến nay chỉ lấy tiền làm việc, cũng coi như đáng tin cậy.”
Thẩm Nhiễm gật đầu. Vẫn chưa nghĩ nhiều, liền đem lá thư kia giao cho hắn……
Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Một đợt còn chưa kịp lắng xuống, một đợt khác lại xuất hiện.
Ngày 15 tháng 9, chưởng quầy Kim thị đột nhiên lấy ra một trương giấy tờ có chứa con dấu chứng từ của Thẩm gia, trên giấy viết rõ số tiền nợ, 8000 lượng.
Thẩm Nhiễm hít một ngụm khí lạnh.
8000 lượng. Số tiền này, biết trả thế nào?
Đêm hôm ấy, nàng phòng không gối chiếc. Mãi đến hừng đông, Lý Đệ mới lảo đảo lắc lư trở lại.
Thẩm Nhiễm tiến lên một bước, đỡ hắn, run giọng nói: “Hôm qua phu quân đi đâu?”
Lý Đệ nương cảm giác say nói: “Thẩm Nhiễm, ngươi không nên quản ta, cũng đừng quản ta.”
Hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với nàng.
Sắc mặt Thẩm Nhiễm khẽ biến, trong đầu hiện lên một ý nghĩ đến chính nàng cũng không dám tin tưởng.
Nhưng hắn gần đây đêm không về ngủ, đã không phải lần đầu…..
Thẩm Nhiễm thẳng lưng, nhìn hắn, gằn từng chữ: “Chàng đi đâu?”
“Thẩm Nhiễm, ta cực kỳ hận dáng vẻ cao cao tại thượng này của ngươi.” Hắn giơ tay nắm cằm nàng, “Lúc ngươi cùng ta hoan hảo chính là dáng vẻ này, lúc ấy ta suy nghĩ, Thẩm đại cô nương đây là bố thí hay sao?”
Rốt cuộc làm phu thê bốn năm ân ái, dù Thẩm Nhiễm phẫn nộ, vẫn xem những lời này của hắn thành lời nói khi say.
Thẩm Nhiễm đẩy ra đôi tay như gông cùm xiềng xích đang giữ nàng, nói: “Không phải chàng không uống rượu sao? Lý Đệ, chàng mượn rượu giả điên cái gì?”
“A” Lý Đệ lảo đảo một chút, nói: “Đều nói uống say thì nói thật, ngươi cảm thấy ta dám uống sao?”
Sắc mặt Thẩm Nhiễm như băng, phát giác không thích hợp, nói: “Chàng có chuyện muốn nói với ta?”
Lý Đệ cười, “Thẩm gia đã đổ rồi, ngươi còn ngồi đây giả vờ với ta cái gì? Lý Đệ ta, trước nay cũng không phải không có ngươi thì không thể.”
Thẩm Nhiễm khinh thường nói chuyện với con ma men.
Sắc mặt nàng như thường, không nói một lời đi ra ngoài.
Sau này nàng mới biết được, ban đêm hôm ấy mỗi một chữ Lý Đệ nói đều không phải lời say.
Hắn xác thật không phải không có nàng thì không thể, hắn ở Kinh Châu, từng thành thân với biểu muội của hắn.
Không phải đính hôn, mà là cưới vợ.
Vợ cả của hắn tên Hà Uyển Như, mười bốn tuổi vì cứu mẫu thân của hắn mà bị gãy thọt chân.
Hắn vì con đường làm quan, lưu Hà Uyển Như tại Kinh Châu, cũng chơi thủ đoạn giấu nhẹm khoảng thời gian ấy.
Thẩm Nhiễm biết rõ tất cả liền đứng dậy đi tới chỗ bà mẫu Văn thị, muốn lấy lại của hồi môn.
Nợ của Thẩm gia nàng không thể để mình Thẩm Chân gánh.
Không hề ngoài ý muốn, bà mẫu ngày thường đối với nàng từ ái nhường nào, nay nói lật là lật mặt ngay.
“Thẩm Nhiễm, ngươi đã là gia phụ của Lý gia ta, đồ vật đã tiến vào tự nhiên cũng đều theo họ Lý, Tử Hành trước mắt đang là thời điểm thăng quan tiến chức, ngươi đã liên lụy hắn cũng liền thôi! Nhưng Lý gia chúng ta không nghĩa vụ phải chăm sóc đệ đệ muội muội của ngươi!”
Vô sỉ.
Đây là từ đầu tiên Thẩm Nhiễm nghĩ tới.
Thẩm Nhiễm ngồi đối mặt với Văn thị, giận quá hoá cười nói: “Bà mẫu nắm của hồi môn của ta trong tay là chuẩn bị kêu Lý Tử Hành nghênh thú Hà gia biểu muội của hắn hay sao?”
Văn thị kinh hoàng thất thố, “Ngươi nói cái gì?”
Thẩm Nhiễm nhấc tách trà ở một bên lên, nhấp một ngụm, trên mặt là sự bình tĩnh của cao môn quý nữ, “Hắn có thể bò đến hôm nay, đúng là không dễ gì, nhưng nếu ta muốn cho hắn nếm thử tư vị từ trên cao ngã xuống, cũng không phải không có khả năng.”
Văn thị vỗ án đứng dậy, cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Của hồi môn của ta.” Thẩm Nhiễm ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Chỉ cần bà mẫu chịu trả lại của hồi môn cho ta, như vậy vị trí phu nhân Lý gia, ta sẽ nhường cho biểu muội Hà gia, thế nào?”
Tay Văn thị run rẩy, “Ngươi dám uy hiếp ta? Thẩm Nhiễm, chuyện tới hiện giờ, Lý gia chúng ta còn chưa đuổi ngươi cái kẻ tội quyến này ra khỏi nhà đã là tận tình tận nghĩa, ngươi còn dám báo đáp ta như vậy?”
Thẩm gia đại cô nương là kiểu người cao ngạo, một khi tâm tàn nhẫn của nàng đã xuất hiện, mười Văn thị cũng không phải đối thủ của nàng.
“Tội quyến?” Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Nhiễm tẩm đầy ý cười, “Lý gia các ngươi nói đến cùng cũng chỉ là mấy kẻ nhà nghèo. Nghèo đến mức nào đây? Chẳng quá chỉ là có chỗ che mưa chắn gió sống qua ngày, người nghèo thì càng sợ nghèo, một sớm phú quý đã bị u mê tới mờ con mắt, chút của hồi môn của tức phụ( con dâu) cũng đáng để ngài coi thành bảo bối mà nắm trong tay sao?”
Văn thị tức giận đến toàn bộ thân thể đều run rẩy.
Thẩm Nhiễm hiểu rõ nên làm thế nào mới có thể đánh bại Văn thị.
Bà mẫu này từ khi vào kinh sợ nhất chính là người khác nhắc tới chuyện trước kia, bà ta còn cố tình bắt chước các quý phụ trong kinh mặc quần áo trang điểm, cưỡng bách chính mình sửa lại khẩu âm Kinh Châu, thỉnh thoảng còn muốn cùng phu nhân các nhà khác phẩm trà, ngâm thơ.
Trong lúc này, không biết nháo ra bao nhiêu chê cười.
Thẩm Nhiễm giúp Văn thị tháo xuống khổng tước kim thoa mà thương hộ nhân gia đều sẽ không đeo, kéo tay Văn thị chỉ từng lời ăn tiếng nói kinh thành, sợ chạm đến lòng tự trọng yếu ớt của Văn thị, nàng nhẫn nại tính tình, ngày ngày dạy bà ta pha trà, mỗi một trình tự làm việc, đều làm cực kỳ thong thả.
Nàng không dám nhận làm lão sư của Văn thị, chỉ có thể lấy phương thức như vậy ảnh hưởng Văn thị.
Nhưng mà kết quả thế nào, nàng đổi lấy cái gì?
Văn thị run rẩy môi dưới, dùng ngón trỏ chỉ vào mặt Thẩm Nhiễm, nói: “Ngươi gả vào Lý gia chúng ta 5 năm, trong bụng một điểm động tĩnh cũng không có, ta không giáo huấn ngươi, ngươi ngược lại còn dám giáo huấn ta? Ngươi có tin hay không ta kêu Tử Hành hưu ngươi! Ngay lập tức đuổi ngươi ra khỏi nhà, ta xem ngươi còn có thể đi đâu!”
“Hưu a.” Khóe miệng Thẩm Nhiễm ngậm một tia ý cười, “Hắn muốn hưu ta thì phải đối mặt với bộ công đường, đến lúc đó ngài xem đại nhân của phủ Kinh Triệu tới phán xét xem là tội danh chống đối bà mẫu nặng hơn, hay là tội vứt bỏ thê tử tội quyến nặng hơn?”
Thẩm Nhiễm thấy ánh mắt Văn thị biến đổi, lại tiếp tục nói: “Nếu để thế nhân biết được, hắn trước từng thành thân với nữ nhi Hà gia, làm giả hộ tịch, quay đầu còn tới Thẩm gia cầu thú ta, vậy con đường làm quan của Lý đại nhân chỉ sợ sẽ đi vào ngõ cụt a.”
“Ngươi câm mồm!” Văn thị lại nói.
Thẩm Nhiễm cười nhạo nói: “Chuyện vô liêm sỉ các ngươi đã dám làm, chẳng lẽ còn sợ ta nói sao?”
Lời nói của Thẩm Nhiễm vừa dứt, Văn thị liền che lại huyệt Thái Dương, thống khổ cong thân mình.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Trước mặt Thẩm Nhiễm rõ ràng không có gương, nàng lại dường như nhìn thấy Lý Đệ, Lý Tử Hành, đứng phía sau nàng.
“Mẫu thân!” Lý Đệ nhanh chóng tiến lên đỡ Văn thị, quay đầu nổi giận với Thẩm Nhiễm, nói: “Đồ phụ nhân đanh đá! Ai cho ngươi lá gan này.”
Thẩm Nhiễm quay đầu rời đi.
Nàng cho rằng, hắn chỉ là yêu người khác, không nghĩ tới, hắn là kẻ không có lương tâm.
Ngày 20 tháng 9, tin tức Lý Đệ thăng chức làm Công Bộ thị lang truyền khắp kinh thành.
Thẩm Nhiễm nghe xong, thiếu chút nữa không cười ra tiếng.
Ánh trăng lơ lửng trên ngọn cây, nàng cố ý để lại một chiếc đèn.
Nàng biết, người kia, tối nay nhất định sẽ trở về.
Lý Đệ đẩy cửa nội thất ra, liếc mắt một cái liền thấy được Thẩm Nhiễm ngồi trên giường.
Khuôn mặt nhỏ kiều mị nhiếp người kia đong đầy tức giận.
Thẩm Nhiễm đi lên phía trước, giơ tay cho hắn một cái tát, “Ta hỏi ngươi, thành Tây Cừ bỗng nhiên sụp xuống có quan hệ với ngươi hay không?! Ta giao cho ngươi lá thư kia, ngươi đưa đi thế nào hả?!”
Lý Đệ sờ mặt mình một cái, đáp: “Lá thư kia ta thiêu rồi.”
“Thành Tây Cừ thì sao?!”
“Không thể phụng cáo.”
Thẩm Nhiễm cầm lấy chén trên bàn ném thẳng vào người hắn, hồng hốc mắt, tuyệt vọng nói: “Thẩm gia ta! Thẩm Nhiễm ta! Đến tột cùng có lỗi gì với ngươi!”
Lý Đệ phủi vệt nước trên người, nhìn Thẩm Nhiễm nói: “Thẩm Nhiễm, đảng tranh vốn là có thắng có bại, nhạc phụ đem thân gia đè hết lên trên người Thái Tử hơi thở thoi thóp, bản thân vốn không có đường sống, hai năm ở tù, có thể lưu lại tính mệnh, ngươi nên thấy đủ.”
Móng tay Thẩm Nhiễm chậm rãi cắm sâu vào da thịt, áp xuống tức giận, “Lý Đệ, ta gả cho ngươi bốn năm, tự nhận chưa bao giờ làm ra chuyện có lỗi với ngươi! Ngươi trả lại của hồi môn cho ta, sự tình của ngươi và nữ nhi Hà gia ta kiếp này đều sẽ giữ trong bụng, ta cùng với ngươi hòa li, ta nhường chỗ cho nàng.”
Lý Đệ cúi đầu nhìn Thẩm Nhiễm, “Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.”
Thẩm Nhiễm nói: “Lý Đệ, ta sẽ cùng ngươi cá chết lưới rách.”
Lý Đệ nhìn vào đôi mắt nàng, nói: “Ngươi biết vì sao chuyện Thẩm gia vừa ra, Hàn Lâm Viện Lỗ Tư liền từ quan không?”
Thẩm Nhiễm nắm chặt nắm tay, không biết vì sao hắn sẽ nhắc tới Lỗ bá phụ.
Lý Đệ cúi người thấp giọng nói bên tai nàng: “Một năm kia cưới ngươi, ta vốn không đỗ nổi tiến sĩ, nhưng nhạc phụ đại nhân luyến tiếc gả thấp ngươi cho kẻ không có công danh bàng thân là ta, nên đã cùng quan chủ khảo Lỗ Tư thông đồng.”
Thẩm Nhiễm lấy sức đẩy ra hắn, “Ngươi điên rồi? Cha sẽ không làm chuyện như vậy!”
Lý Đệ ôm eo nàng, tiếp tục nói: “Ta nói cho ngươi nghe, năm ta tham gia khoa cử kia, thánh nhân vì phòng ngừa gian lận, cố ý áp dụng chế độ tên mới(*), nhạc phụ không có biện pháp, liền thay ta viết trước một thiên văn chương, nhét vào ống tay áo của Lỗ đại nhân.”
(*) Không rõ lắm, mình đoán giống như cắt phách bên mình ý, giám khảo chấm thi không biết rõ bài là của thí sinh nào.
Cả người Thẩm Nhiễm cứng đờ.
“Khoa khảo ngày đó, ta cơ hồ là chép từ thiên văn chương kia ra, quả nhiên kim bảng đề danh. Thẩm Nhiễm, đã hiểu chưa? Chuyện hay này chính là việc thiên tư trái pháp luật mà người cha tốt của ngươi làm.”
“Ngươi có lương tâm hay không!” Thẩm Nhiễm căm tức nhìn hắn.
Lý Đệ cười, “Đừng nghĩ cùng ta hòa li, cũng đừng nghĩ lấy bạc từ Lý gia ra ngoài, nếu như muốn cá chết lưới rách, ta nhiều lắm chỉ không được làm quan nữa, nhưng nhạc phụ thì rốt cuộc không ra được, không chỉ như thế a, Thẩm Nhiễm, ngươi cũng nên vì Thẩm Hoằng ngẫm lại.”
“Y theo Tấn luật, phàm là người gian lận khi thi, ba đời gia tộc bị cấm tham gia khoa cử, Thẩm Nhiễm, ngươi là muốn Thẩm gia hoàn toàn hủy hoại trong tay ngươi sao?”
*****
Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Nhiễm nắm tay Thanh Lệ, nói: “Thanh Lệ, ngày mai chúng ta tới thành phía tây đi.”
Thanh Lệ nói: “Cô nương thật sự xuống tay được sao?”
Thẩm Nhiễm buồn bã nói: “Tình cảm đã sớm không còn nữa.”