Hạ Trì không nhập nhằng mà đáp ngay: “Muốn trưởng thành.”
“Hả?” Bách Thời ngơ ngác, rõ ràng hôm qua và sáng nay Hạ Trì vẫn còn là một tên lưu manh có hơi ấu trĩ, tự nhiên đùng một cái đến tối lại suy nghĩ thấu đáo chín chắn muốn mình trở thành người trưởng thành. Có phải hắn uống lộn thuốc không vậy?
“Lúc nãy sau khi chia tay Trục Kha, tôi có về nhà tâm sự với tro cốt của Bách Thời sau đó ngủ quên. Không biết có phải tôi hoang tưởng hay không, nhưng mà tôi có cảm giác Bách Thời hiện về và nói là đã tha thứ cho tôi, cậu ấy còn nói muốn tôi thay đổi.”
Bách Thời nghe đến nhập thần, sau khi hắn kết thúc câu chuyện thì âm thầm cười lạnh: “Đúng là cậu đang bị hoang tưởng. Tôi nói tha thứ cho cậu bao giờ?”
“Chính vì vậy mà tôi muốn mình phải thay đổi.” Hạ Trì nghiêm chỉnh nói.
Bách Thời không nói gì thêm, cất sách vở vào balo, chuyển sang chủ đề khác: “Cậu định ngủ lại đây à?”
“Nếu cậu không phiền.”
“Không phiền.”
Đi vào phòng ngủ, Bách Thời hạ lưng nằm trên giường, Hạ Trì chủ động nằm dưới đất. Thấy Hạ Trì đứng đắn đến kỳ lạ, Bách Thời có chút không tiếp thu kịp, hơn nữa cậu cũng đang trong giai đoạn phóng khoáng vì muốn làm cho Hạ Trì say mê mình, cậu không muốn cả hai có khoảng cách quá lớn.
“Hạ Trì, lên đây nằm đi.”
Nghe Bách Thời lên tiếng, Hạ Trì mở cờ trong bụng, vui đến sướng tê cả người, nhưng hắn vẫn kiềm lại: “Cậu không cần cưỡng ép bản thân.”
“Tôi không cưỡng ép bản thân. Tôi nằm một mình… cô đơn lắm.”1
Hạ Trì nghĩ thầm trong đầu có lẽ thời của hắn tới rồi, chỉ mới thay đổi bản thân có một chút mà tình hình đã có chút biến chuyển rồi. Nếu cứ cái đà này, chỉ cầm vài hôm nữa đối phương sẽ tự động ngã vào lòng hắn thôi, thế là hắn đã chính thức chiến thắng Trục Kha.
Về mảng này hắn khá tự tin, vì hắn nghĩ, dù sao Vĩnh Kiệt cũng đã ngỏ lời thích hắn trước đây, chỉ là do hắn tự tạo ra một lớp màng ngăn cách khiến đối phương không dám bước đến mà thôi.
Nếu hắn hạ tấm màng ranh giới ấy xuống, Vĩnh Kiệt chắc chắn sẽ đổ rạp ngay thôi.
Căn phòng ngủ không một âm thanh, không một ánh sáng, hôm nay không trăng cũng không sao, sau khi tắt đèn mọi thứ liền trở nên mờ mịt.
Hạ Trì trong đêm tối xoay đầu sang, hắn chẳng thấy thứ gì ngoại trừ bóng đêm tĩnh lặng, chính vì vậy mà hắn không biết rằng Bách Thời bên cạnh cũng đang lặng lẽ nhìn hắn trong đêm.
Không một động tác, không cái từ, hai bên cứ vậy mà ngắm nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Nửa đêm, Hạ Trì đột ngột thèm thuốc vì không khí đang lạnh dần lên, hắn định ngồi dậy ra ngoài phòng làm một điếu, nhưng lúc vừa ngóc đầu dậy được tí tẹo, Bách Thời bên cạnh trở mình ôm lấy hắn.
Hơi ấm từ Bách Thời – người hắn đang đặt tâm tư vào trong đó, đã toàn diện sưởi ấm hết thảy từ trong ra ngoài khiến hắn không còn nghĩ đến thuốc lá nữa.
Hơi thở Bách Thời trầm ổn êm dịu, tuy Hạ Trì không nhìn thấy được khuôn mặt của Bách Thời, nhưng vì da thịt đang va chạm nên mọi ảo ảnh về gương mặt đó cứ thế hiện ra rõ mồn một trong bóng đêm.
Chốc lát sau, Bách Thời tự nhiên run rẩy, mồ hôi vả ra ướt cả trán. Hạ Trì chạm bừa vào người bên cạnh liền chạm trúng bả vai, hắn lay lay cậu dậy: “Này, bị gì vậy?”
Bách Thời không tỉnh, ngược lại còn run rẩy mạnh hơn, miệng nói mớ: “Mẹ, con nhớ mẹ.”
Hạ Trì hiểu ra: “Cậu mơ thấy mẹ nên mới ôm tôi à? Tôi là mẹ cậu chắc.” Hắn dang tay sang bên cạnh, bật đèn ngủ lên, liền thầy khuôn mặt Bách Thời bị mồ hôi thấm ướt cả tóc hiện ra ngay sát bên cạnh, bàn tay cậu còn đang níu chặt lấy phần áo ngang hông hắn.
“Dì Từ, con nhớ mẹ.”
Bách Thời càng nói mớ Hạ Trì càng thấy lạ.
Dì Từ? Dì ấy thì có liên quan gì đến cậu ta chứ? Hạ Trì nghĩ thầm. Chẳng lẽ trước đây họ từng quen biết nhau sao? Nếu vậy, tại sao khi lần đầu cậu ta đến nhà mình lại tỏ ra không quen. Biểu hiện của dì Từ lúc đó ngoài sốc ra thì cũng không có gì thái độ gì là có quen Vĩnh Kiệt.