Cô ta đi đến sofa thả người ngồi xuống.
Không có chuyện gì không thể gọi cậu đến sao?
Tô Uyên Linh liếc nhìn người bạn của mình. Tuy là bạn thân nhưng cô ta không vừa lòng với tính cách có phần tùy hứng, không để ai trong mắt của cô bạn này.
Được rồi, được rồi. Nói đi gọi mình đến có chuyện gì?_ Dương Nhược Tuyết hỏi
Cũng không có gì, chỉ là bị bà già kia chọc giận nên muốn tìm cậu giải khuây thôi.
Tô Uyên Linh thờ ơ đáp. Quả thật cô ta đang vô cùng tức giận, chỉ nghĩ đến những lời nói khi nãy của mẹ anh là cô ta lại thấy sôi máu.
Bà già kia? Mẹ của Lâm Mặc Phong?_ Dương Nhược Tuyết nghi hoặc.
Chứ còn ai nữa.
Sao vậy? Bà ta nói gì cậu sao?_ Dương Nhược Tuyết nhìn khuôn mặt tức giận của bạn mình hỏi.
Hứ! Bà già đó nói sẽ không bao giờ chấp nhận mình là con dâu. Còn nói chỉ mình Cố Tuyên Nghi mới xứng làm dâu của bà ta. Hứ! Mình khinh. Nếu không phải vì khối tài sản kếch xù của Lâm gia thì mình thèm mà làm con dâu bà ta.
Tô Uyên Linh tức giận nói.
Bà ta không chấp nhận cậu thì sao? Chả phải Lâm Mặc Phong vẫn chết mê chết mệt cậu đấy sao? Không phải anh ta ly hôn vợ để cưới cậu đấy sao?
Dương Nhược Tuyết nói.
Cậu tưởng để Lâm Mặc Phong ly hôn với tiện nhân kia dễ lắm sao? Nếu mình không tính kế cô ta thì sao hai người họ dễ gì ly hôn nhanh như vậy?
Tô Uyên Linh mặc sức nói mà không biết ngoài cửa đang có nam nhân đứng đó nghe hết cuộc trò chuyện của cô ta và Dương Nhược Tuyết.
Đúng vậy. Người ngoài cửa không ai khác là anh, Lâm Mặc Phong, nghỉ giữa giờ cuộc họp anh phát hiện mình để quên tài liệu quan trọng ở nhà nên đích thân quay về lấy. Vốn chỉ muốn lấy tài liệu rồi đi ngay nhưng nghe bảo vệ nói Dương Nhược Tuyết lại tới nên anh mới ghé qua phòng ngủ chính để xem hai người đang làm gì.
Những lần Dương Nhược Tuyết đến gây khó dễ với người làm trong nhà anh đều biết, nhưng vì nể cô ta làm bạn của Tô Uyên Linh nên anh không động tới. Hôm nay nghe nói bảo vệ lại bị cô ta gây khó dễ nên anh muốn xem rốt cuộc cô gái này đang muốn gì nhưng không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.
👍👍👍⬅️⬅️⬅️