Trong điện, trước bàn cờ, Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y cùng Huyền Thương quân ngồi đối diện nhau. Ông cầm trong tay quân cờ màu đen, thần sắc nghiêm túc, hỏi: “Nghe nói hôm qua, Thiên Ba viện đi Dược Vương điện bốc hai thứ thuốc.”
Huyền Thương quân cầm trong tay quân cờ màu trắng, muốn đặt xuống lại thôi, nghe vậy nói: “Là nhi thần…… nghe nói Thanh Quỳ công chúa tinh thông y thuật, cùng nàng lãnh giáo (xin chỉ giáo) y đạo.” Nghe lời giải thích này của hắn, Thiếu Điển Tiêu Y ngược lại buông lòng nghi ngờ. Ông nói: “Trọng trách trước mặt, con nhất định phải bảo trọng chính mình, nhất định không thể có điều gì sơ xuất.”
Huyền Thương quân nói: “Phụ thần yên tâm, nhi thần trong lòng hiểu rõ.”
Thiếu Điển Tiêu Y ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài bình phong. Huyền Thương quân thấy nét mặt ông, nhất thời trầm giọng nói: “Còn không vào đi?”
Dạ Đàm biết nghe lén nhất định sẽ bị hai phụ tử hắn phát giác, dù sao với tu vi của nàng, lúc này hai người trước mặt thực sự không cần nhìn cũng biết. Nàng thản nhiên đi vào, cung kính dâng trà, nói: “Bệ hạ, quân thượng, mời dùng trà.”
Trông thấy người tới là nàng, Thiếu Điển Tiêu Y ngược lại ừ một tiếng, ông nâng chung trà lên, tuỳ ý nhấp một ngụm. Đang định lên tiếng, đột nhiên, ông chậm rãi cúi đầu, nhìn vào bên trong chung trà. Tựa hồ là không dám tin, sau đó ông còn thực sự nhấp thêm một ngụm.
Đứng đầu Thiên giới mấy vạn năm, bao nhiêu lần chứng kiến Thái Sơn sụp đổ mà mặt vẫn không đổi sắc. Giờ khắc này, ông lại thực sự chấn kinh rồi.
Trong chung trà này…… là cái thứ gì vậy?!
Huyền Thương quân thấy thế, bất động thanh sắc (vô cùng bình tĩnh) mà tiếp nhận một chung trà khác, hắn uống một ngụm nhỏ, cả người có hơi rùng mình. Qua một hồi lâu, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, nuốt nước trà xuống. Sau đó hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thản nhiên nói: “Đây là trà thuốc nhi thần mới nghiên cứu chế tạo ra. Có công hiệu ngưng khí loại bỏ độc tố, phụ thần cũng có thể uống một ít.”
Thiếu Điển Tiêu Y lúc này mới đặt chung trà qua một bên, tiếp tục cùng hắn đánh cờ: “Vậy…… cũng vất vả cho con rồi.”
Mãi cho đến khi kết thúc một ván, Thiếu Điển Tiêu Y bỏ cờ xuống, Huyền Thương quân cũng uống hết nửa bình trà. Ông đứng dậy, nói: “Thấy con không sao, ta liền cũng yên tâm. Tất cả việc vặt vãnh gần đây đều gác lại đi, tăng tu vi quan trọng hơn hết.”
Huyền Thương quân khom người đáp lại, một đường tiễn ông ra tới bên ngoài điện.
Một lúc sau, Huyền Thương quân quay lại, Dạ Đàm hỏi: “Ngươi phái người giám sát ta?!”
Huyền Thương quân chỉ tay vào chỗ Thiếu Điển Tiêu Y ngồi khi nãy: “Lại đây ngồi.” Dạ Đàm đành ngồi xuống, Huyền Thương quân đổi chung trà mới, tự tay thay nàng rót trà. Dạ Đàm cầm chung trà trong tay, nói: “Li Quang Thanh Quỳ ta tới Thiên giới, là nhận lời mời lên đây du ngoạn vài ngày, làm khách, hiểu không? Cũng không phải phạm nhân, ngươi dựa vào cái gì mà tìm người trông coi ta?!”
Huyền Thương quân tránh né không đáp, chỉ nói: “Uống trà trước đi.”
Dạ Đàm lúc này mới cúi đầu, nhấp một ngụn trà, nàng phun phụt một cái văng đầy bàn: “Đây, đây là trà gì, sao lại có mùi kì lạ như thế!” Không phải chứ, vừa rồi Thiếu Điển Hữu Cầm đã uống thứ này á?! Người này có phải là người không vậy, thứ này so với nước gạo gì đó còn không bằng, vậy mà hắn lại điềm nhiên như không uống nửa bình?!
Huyền Thương quân đặt ấm trà tới trước mặt nàng, không nhanh không chậm mà nói: “Sở dĩ nó có một mùi lạ như vậy, là bởi vì thứ này không phải lá trà, mà là hương liệu tắm rửa khử mùi cho thỏ.”
Oái…… Dạ Đàm chột dạ, nhưng nàng vẫn có thể tìm được cớ bao biện: “Cái này không thể trách ta được, hình dáng của nó giống lá trà như đúc, ngươi cũng thấy mà!”
Huyền Thương quân mặt không đổi sắc: “Li Quang Thanh Quỳ, ngươi nghe cho kĩ đây. Hiện tại bày ra trước mặt ngươi, có hai sự lựa chọn. Một là uống hết nửa bình trà còn lại này, một giọt cũng không được thừa. Hai là phải đi đến trà sơn (cánh đồng), trong vòng một ngày, phân biệt sáu mươi sáu loại lá trà Thiên giới thường dùng.”
Dạ Đàm không muốn đi phân biệt mấy loại lá trà bỏ đi gì gì đó, nhưng nàng cúi đầu nhìn “Trà” sát ngàn đao kia —— thứ này thực sự không phải cho người uống. Sau một hồi rối rắm, nàng rốt cuộc đứng dậy: “Trà sơn ở đâu?”
Mãi cho đến khi nàng rời đi, Huyền Thương quân cuối cùng cũng ngồi xuống trước bàn.
Phi Trì tiến vào thu dọn chung trà, Huyền Thương quân im lặng mất một lúc, rốt cuộc chỉ nói được một câu: “Đem một cốc nước lọc lại đây.”
“Ơ?” Phi Trì không hiểu, Huyền Thương quân chậm rãi nói: “Súc miệng.”
…… Có lẽ là đã chết lặng, hắn vậy mà lại rất bình tĩnh.
Trà sơn Thiên giới.
Dạ Đàm phân biệt lá trà tới vô cùng buồn chán, kim giáp thần tướng xụ mặt canh giữ ở một bên, trà thần Lục Vũ ở một bên cười trộm.
Chỉ chốc lát sau, phía trước có người nói: “Tôm nhỏ, bần đạo tìm ngươi nửa ngày, thì ra ngươi lại ở đây.”
Dạ Đàm ngẩng đầu, chỉ thấy Càn Khôn Pháp Tổ tay cầm phất trần, đạo bào màu xanh da trời bồng bềnh đi tới. Nàng ỉu xìu buồn bã: “Thiên tôn.”
“Sao thế?” Càn Khôn Pháp Tổ bước gần đến, nói: “Đi nào, bần đạo mời được hai tay chơi bài, chúng ta đánh mạt chược đi.”
Dạ Đàm phấn chấn tinh thần, đứng lên ngay lập tức: “Vậy ta không cần phân biệt đám lá trà chết tiệt này nữa đúng không?”
Càn Khôn Pháp Tổ nói: “Uầy, nếu đây là lệnh của quân thượng, vậy vẫn nên nghe theo thì hơn. Dù sao ngươi cũng là người nhà hắn.”
Dạ Đàm trong nháy mắt lại biến thành một trái cà tím héo úa, Càn Khôn Pháp Tổ nói: “Đừng như vậy mà, phân biệt mấy lá trà này, đối với ngươi mà nói, còn không phải dễ như ăn cháo sao? Đi đi, đánh vài ván trước, hôm nay bần đạo nhất định phải lấy lại được những gì đã mất!”
Dạ Đàm suy nghĩ một chút, rồi nói: “Được rồi.”