Tịch Thiếu Phong ý vị thâm trường liếc mắtnhìn anh một cái, “Biết tôi vì sao gọi cậu đến đây không?”
“Đến xem náo nhiệt.” Cố Hoài Việt cười cười,“Cháu nghe nói lần này tham gia đối kháng cùng sư đoàn D trừ bỏ đoàn Lam quân lớnnhất này còn có đại đội điện tín, phòng hóa đoàn cùng phòng không doanh làm đạiđội đối kháng được điều động từ quân khu, thực lực tương đương, giằng co mạnh mẽ,tự nhiên sẽ có một phen náo nhiệt đẹp mắt thôi.”
Tiểu tử này, Tịch Thiếu Phong hừ một tiếng,“Can đảm hơn người, quyết đoán dũng mãnh, dũng cảm quyết chiến với địch thì đượcxem là một dũng tướng, tiểu tử này là mạnh mẽ, nhưng vẫn kém cậu một chút, cầnphải rèn luyện thêm nữa.”
Quả nhiên, một đường đi tiếp, Lam quân liên tiếpgặp được chướng ngại vật cùng hỏa pháo của hồng quân rải rác khắp nơi, mà Lamquân cũng học được sự ngoan độc, thu về mạng lưới trinh sát, bắt đầu phản kích,áp chết hỏa lực của Hồng quân.
“Xem ra, Thẩm Mạnh Xuyên này tiên cơ thật đúnglà có thể chiếm trước được.”
Cố Hoài Việt lại mỉm cười, “Nếu đối phương cóbố trí phòng vệ căn cứ chắc chắn thì ở bên ngoài chiếm được ưu thế cũng khôngcó tính quyết định.”
Tịch Thiếu Phong lại nhìn anh một cái, quyết địnhtạm thời không cùng tên tiểu tử đọc nhiều chiến sử này cùng nhau thảo luận vấnđề này nữa.
Ông xoay người đi, lại thấy một chai thuốc đượcđưa tới trước mặt mình, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía ngươi đang cầmchai thuốc kia… Cố Hoài Việt.
Cố Hoài Việt lập tức tỏ thái độ, “Cháu từ quânkhu tới, có gặp được dì Chung, dì ấy nói với cháu nếu tới đây có gặp chú thì nhớ nhắc nhở chú đừngquên uống thuốc.”
Tịch Thiếu Phong nhăn mặt, nhíu mày rồi nhận lấy.
Cố Hoài Việt thở phào nhẹ nhõm, “Hoàn thànhnhiệm vụ, cháu cũng trở về thôi.”
“Có việc gì sao?”
“Vợ và con trai cháu tới đây, cháu đi đón bọnhọ.”
Nhìn bóng dáng của anh, Tịch Thiếu Phong cườirộ lên.
Cố Hoài Việt lái một chiếc xe quân dụng nhanhchóng chạy về phía sư bộ.
Anh nói cho Tịch Thiếu Phong nghe thực ra cũngkhông phải là lấy cớ, bạn học Cố Gia Minh nhân dịp ngày quốc tế lao động mà đượcnghỉ vài ngày, mà Nghiêm Chân làm ở trường học nên cũng được nghỉ vài ngày. Haingười này liên kết lại, liền nhanh chóng bay đến thành phố B này. Chẳng qua anhhiện tại đi ra sân bay đón cũng đã không còn kịp rồi, đành phải để cho Tiểu Mãnhận lấy phần trách nhiệm này.
Hiện tại đã là tháng 5, cách lần anh về nhà lầntrước cũng đã hơn hai tháng, thời tiết cũng dần ấm lên, qua không bao lâu nữathì bộ đội có thể thay trang phục mùa hè rồi.
Cố Hoài Việt đem xe dừng ở dưới lầu, không vộimà đi vào, mà đứng tại chỗ ngẩng đầu lên nhìn. Không có gì bất ngờ xảy ra, đèntrong nhà đã sáng. Anh mỉm cười, nhanh chóng đi lên lầu.
Cửa được mở ra, một túi hành lý nho nhỏ đangđược mở ra đặt ở giữa phòng khách mà tiểu gia hỏa kia đang ghé vào trong túihành lý lấy ra món đồ chơi của mình. Tiểu gia hỏa này đến chỗ nào cũng khôngquên được vũ khí của mình, rốt cuộc cũng lôi ra từ trong túi hành lý một khẩusúng, vui vẻ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy anh thì ngây ngẩn cả người.
Cố Hoài Việt đứng ở ngoài cửa nhíu mày, ánh mắtcủa tiểu gia hỏa kia sáng lên, phản ứng rất nhanh chóng chạy về phía cửa rồi đẩymạnh một cái, miệng còn ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, “Xong rồi, phòng ngự thất bại,kẻ địch đánh tới cửa nhà rồi.” Nói xong thật sự còn muốn đóng cửa.
Cố Hoài Việt bật cười, nắm lấy phía sau áo củatiểu quỷ kia, giáo huấn con trai đồng thời cũng phát hiện ra tiểu gia hỏa nàycũng đã nặng hơn. “Lá gan của con ngày càng lớn nhỉ, còn có chí hướng phản tướngnữa.”
Tiểu tử kia oa oa kêu lên vài tiếng, không dámcùng thủ trưởng đối đầu, ôm lấy cổ của anh hôn lên mặt như một cách lấy lòng.
Những hành động này đã kinh động đến NghiêmChân đang bận rộn ở phòng bếp, cô hơi hơi nhô đầu ra, thấy hai người nháo thànhmột đoàn cũng sửng sốt một chút, rồi sau đó lại mặc kệ không lên tiếng mà thu hồithân mình.
Cố Hoài Việt Cố tham mưu trưởng cùng tiểu giahỏa Cố Gia Minh nhìn nhau một chút.
Cố Gia Minh nhỏ giọng mật báo, “Cô giáo Nghiêmcòn giận ba đó.”
Cố Hoài Việt nhíu mày, buông tiểu gia hỏa kiaxuống rồi đi vào phòng bếp.
Trên bếp đang nấu một nồi canh, không cần phảinói, rất tốt cho dạ dày. Các thứ cần nấu cũng đã được rửa sạch sẽ để ở một bênchuẩn bị nấu nữa thôi.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, dừng ánh mắt trênthân ảnh tinh tế đang bận rộn kia. Bỗng nhiên anh phát hiện chỉ cần ở gần ngườiphụ nữ này, anh có thể cảm nhận được mái ấm gia đình là như thế nào, trăm lầnthử trăm lần trúng.
“Nghiêm Chân.” Anh gọi cô một tiếng.
Nghiêm Chân thản nhiên lên tiếng, vẫn tiếp tụcđộng tác trong tay.
“Anh đến giúp em.” Nói xong anh cởi đi áokhoác cùng thường phục rồi đến hỗ trợ.
“Không cần.” Nghiêm Chân vội ngăn anh lại, “Lậptức xong rồi đây, anh làm việc một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
“Không có việc gì.” Anh cười nói.
Nghiêm Chân làm bộ tức giận, nói anh đi rangoài, “Em nói anh nghỉ ngơi thì anh cứ đi nghỉ ngơi đi.”
Quả nhiên là… còn tức giận?
Cố Hoài Việt bật cười, cầm tay cô, “Vợ à.”
Nghiêm Chân tức giận là có nguyên do.
Lần đó, khi Cố Hoài Việt cùng Kiều phó sư trưởngcùng nhau trở về thành phố C rồi đến tổng viện trong quân khu thăm ba của Caochính ủy, vốn là ngày hôm sau phải đi, kết quả là ngày đó bị tiểu quỷ kia cuốnlấy lợi hại quá, lại đi chậm mất một ngày nữa, tới ngày thứ ba mới đi.
Nghiêm Chân muốn sáng sớm nhìn anh đi, kết quảngười này buổi sáng đã dậy vụng trộm rời đi, cô ngủ rất sâu, không có tỉnh lại.Cho đến khi cảm giác được bên người lành lạnh thì cô mới từ từ tỉnh lại. Nhìn mộtbên giường trống không, buồn bã thất thần.
Thời điểm mỗi lần gọi điện thoại thì ngữ khí củacô đều rất bình thường, nhưng vừa nhìn thấy anh thì sự ủy khuất anh mang đếncho cô lại dâng lên.
Nghiêm Chân sợ run, muốn rút tay từ trong tayanh ra, nhưng anh lại nắm được ngay. Nghiêm Chân đành phải trừng mắt nhìn anh mộtcái.
“Em còn phải nấu cơm nữa.”
“Không tức giận, có được không?” Anh cúi đầunhìn cô, giọng nói như dụ dỗ.
Nghiêm Chân hít một hơi, xem nhẹ sự chua xót vừamới dâng lên.
“Em không tức giận với anh. Lãng phí thờigian.” Thời gian của bọn họ cũng chỉ có vài ngày.
Cố Hoài Việt nở nụ cười, tiện tay vuốt mái tóccủa cô, “Rất tốt, tư tưởng giác ngộ rất cao.”
Nói xong Nghiêm Chân lại trừng mắt nhìn anh mộtcái, quả thật không tức giận được.
Kỳ thật anh cũng là bất đắc dĩ, bởi vì anhphát hiện hiện tại động tác rời nhà đã trở thành thói quen kia càng ngày càngtrở nên khó khăn. Trước kia, vượt qua được tiểu gia hỏa cũng đã có chút khókhăn, mà hiện tại lại còn thêm một người chỉ nhiều chứ không có ít đi, ngẫm lạithì chỉ có hai chữ có thể hình dung .. nguy hiểm.