“Vậy chờ vết thương của sư tôn tốt lên một chút chúng ta liền rời đi.”
A Nô Bỉ đối với hai người bọn họ vẫn luôn lẩn trốn bỏ chạy, quả thực cạn lời đến cực điểm, hai người nắm tay nhau, dù cho địch nhân có nhiều, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu.
Lạc Hằng đem tiểu hắc cầu choai choai xách vào lòng ngực mình, nhẹ nhàng gãi gãi cằm tiểu hắc cầu, nói: “Nhân gian không bằng Đọa Lạc Chi Uyên của các ngươi, ở Đọa Lạc Chi Uyên mặc kệ thị phi đúng sai, chỉ cần thực lực ngươi mạnh mẽ, ngươi chính là lý, nhưng ở nhân gian lại không giống, lúc ta mang ngươi ra, ngươi cũng đã đồng ý với ta, không loạn giết vô tội, ngươi nói được phải làm được.”
A Nô Bỉ híp mắt lại, lần đầu tiên được gãi, cư nhiên được gãi đến có chút thoải mái, loại cảm giác này chưa từng có, nhẹ cọ cọ vào tay hắn ý bảo hắn tiếp tục, “Hừ, bổn tôn khi nào nói chuyện lại không tính gì hết chứ.”
“Vậy cũng đừng lại uống máu của Tiểu Linh Đang.” Lạc Hằng bỗng nhiên nói.
A Nô Bỉ ngẩng đầu nhìn Tiểu Linh Đang, nhíu mày nói: “Chính hắn nguyện ý đưa.”
Tiểu Linh Đang nhất thời thất thố, nhớ tới lần trước người cũng đã dặn dò mình.
“Tu vi ngươi yếu, thương thế của hắn, với lượng máu của ngươi lại xa xa không đủ, nếu còn như vậy đi xuống chính ngươi rất dễ bị thương.” Lạc Hằng nói tiếp.
“Chậc, không uống thì không uống, nói cứ như ta tội ác tày trời vậy.”
Tiểu Linh Đang lạnh lùng liếc hắn một cái, ngươi chẳng lẽ còn không phải thế.
Bọn họ nói chuyện một hồi, Bạch Tà lấy từ trong không gian trữ vật ra gói điểm tâm đưa cho Lạc Hằng, Lạc Hằng giơ đôi tay tiếp nhận. Bạch Tà lại bất động thanh sắc đem A Nô Bỉ ném về cho Tiểu Linh Đang.
Lạc Hằng nếm nếm, có chút ngọt, còn có chút hương sen nhàn nhạt, hắn tùy tay cầm một cái đút vào miệng Bạch Tà, hiếu kỳ nói: “Không gian trữ vật của ngươi chắc không phải sẽ lấp đầy đồ ăn đi?”
Bạch Tà lại chỉ cười cười, không đáp.
Bị Bạch tà ném tới một bên, còn bị hai người phớt lờ, đáy mắt A Nô Bỉ mang theo một tia âm lãnh, liếm liếm hàm răng, ánh mắt vô cùng bất thiện nhìn chằm chằm Bạch Tà một hồi, móng vuốt giật giật, nhưng đến cùng cũng không hề có thêm bất luận động tác gì.
Nhưng Bạch Tà sẽ không giống Lạc Hằng, ở chỗ linh khí nồng đậm như thế này, nếu thật sự muốn động tay, chưa chắc hắn đã là đối thủ của Bạch Tà.
“Cho ta một cái.”
“Muốn ăn, ngươi trước nên làm việc cho tốt.” Bạch Tà lạnh lùng nói.
“Vết thương của ta còn chưa lành, còn có thể giúp ngươi đi tra thế nào.”
Mắt thấy hai người bọn họ sắp khởi tranh chấp, Lạc Hằng bất đắc dĩ, cầm một cái đút vào miệng A Nô Bỉ, cuối cùng lại bị hắn phun ra, “Thật khó ăn.”
Lạc Hằng nhíu mày, đối với hành vi lãng phí thức ăn của A Nô Bỉ thập phần bất mãn, “Ngươi đã quen ăn sống cùng mùi máu tươi, lại ăn mấy lần, có lẽ ngươi sẽ thích.”
A Nô Bỉ cười nhạt, “Người bên ngoài mỗi ngày đều hô đánh đòi giết ngươi, ngươi còn có tâm tình ở đây ăn uống vui chơi.”
Lạc Hằng lại nói, “Nhân sinh phải học được tìm vui trong khổ.”
Nếu một chút khổ liền khóc, vậy phỏng chừng nước trong tây hồ Hàng Châu kia đều là hắn khóc ra tới.
“Chậc.”
Đợi đến khi hai người A Nô Bỉ rời đi, Lạc Hằng ăn xong điểm tâm, liền từ không gian trữ vật lấy ra tiểu thoại bản còn chưa bị Bạch Tà thu đi, mở ra tiếp tục xem.
Bạch Tà: “…”
Bạch Tà dán sát vào hắn một chút, trên thân hắn còn lưu lại một tia hương sen nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Lời sư tôn nói đêm hôm đó, lại đem dục vọng chôn dưới đáy lòng của y đào ra tới, nhưng y trừ bỏ đối tốt với hắn ra, y lại chẳng biết nên làm thế nào mới có thể khiến sư tôn đối với y sinh ra chút tình cảm mà không phải là tình sư đồ.
Nhìn lướt qua thoại bản trong tay hắn, Bạch Tà bất đắc dĩ nói: “Sư tôn, loại sách này vẫn là không cần xem, nếu ngươi cảm thấy nhàn rỗi nhàm chán, ta đi tìm cho ngươi loại thoại bản khác.”
Lạc Hằng nói: “Không, quyển này vừa lúc, có thể học một chút về song tu.”
“Song tu?” Bạch Tà cả kinh, giống như bị một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu trút xuống, tâm tình tốt đẹp mới vừa rồi cũng trong nháy mắt tắt ngúm.
Song tu? Với ai?
Lạc Hằng ho nhẹ một tiếng, nói: “Thật thì cũng không phải hiện tại, học trước, tương lai lo trước khỏi họa.”
Nghĩ nghĩ, Lạc Hằng nói: “Nơi này của ngươi có công pháp song tu không?”
Bạch Tà còn chìm trong hồi tưởng lời nói vừa rồi của Lạc Hằng, trong lúc ngây người Lạc Hằng phải kêu một hồi lâu y mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Sư tôn muốn thứ đó làm gì?”
“Song tu vốn là một môn công pháp không tồi, lấy về nghiên cứu một chút, về sau tóm lại sẽ dùng đến.”
Hiện giờ công pháp song tu hơn phân nửa đều là nam nữ song tu, hắn còn phải nghiên cứu một phen giữa hai nam tử song tu như thế nào.
Bạch Tà nhấp miệng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn.
Lạc Hằng cảm thấy có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”
“Muốn hôn hôn, hay là muốn ôm ôm một cái?”