Hướng Thư ngắt lời Phó Thành Lẫm: “Là một trăm triệu, có nhiều hơn một chút.”
“Cũng không phải sự khác biệt lớn lắm.” Phó Thành Lẫm tiếp tục: “Em có một trăm người hâm mộ, có lẽ một phần lớn trong số đó là người hâm mộ mua được, ngoại trừ những người này ra, em không thể nói rằng không có cư dân mạng nào không thích em không hài lòng với em, có ý kiến đối với em.”
“…” Hướng Thư tức giận đến nỗi tức ngực, “Phó Thành Lẫm, anh sao vậy…anh đây là muốn cãi nhau, hừ…” Vậy tốt thôi!
Cô ấy đột ngột nuốt lại mấy chữ cuối cùng, sợ anh sẽ tức giận.
“Đừng nhắc tới, đừng nhắc tới.” Hướng Thư cầm lấy ly nước uống một hơi ừng ực ừng ực hết gần một nửa, có khi gọi điện thoại cho anh có thể không đánh nhau, nhưng chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến ai đó tức nghẹn thở mà chết.
“Lỗi của em, em sẽ kiểm điểm, Lê Tranh là cháu gái tốt nhất của bạn anh, em nói cô ấy không tốt, khiến anh bị mắc kẹt khó xử giữa em và Tưởng Thành Duật.”
“Sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến cô ấy nữa, được không?”
Phó Thành Lâm: “Không liên quan gì đến Tưởng Thành Duật.”
Hướng Thư không hiểu: “Ý của anh là? Vậy thì tại sao anh lại bênh vực Lê Tranh ở khắp nơi, là vì cái gì?”
“Không có gì.” Phó Thành Lẫm nói lãng đi: “Em lại muốn xả chuyện tào lao, tôi cúp máy đây.”
Hướng Thư cả miệng đầy lửa giận, “Em không xả chuyện tào lao. Em hiện tại có nóng ruột nên có chút tức giận, vấn đề của Thiên Hướng chính xác em nên làm thế nào bây giờ? Một khi bị đưa ra ánh sáng, sẽ phải tốn hàng chục triệu.”
“Tôi không phải cổ đông của tập đoàn Hướng Phi, cũng không phải là chủ tịch của Thiên Hướng, những gì em nên làm là đi hỏi họ.”
“Ba của em còn không tìm được mối quan hệ, còn trông cậy gì được vào bọn họ?”
Hướng Thư nhanh chóng đưa đề tài quay trở lại, cô ấy cảm thấy tối nay Phó Thành Lẫm đã rất kiên nhẫn, gọi điện thoại cho anh lâu như vậy cũng không mất kiên nhẫn, lúc trước cô ấy nói nhiều như vậy anh đã cúp điện thoại từ lâu rồi.
“Không phải lúc trước anh nói giúp em hỏi một chút, có ai quen biết với tổng giám đốc La sao?”
Cô ấy ôm chút hy vọng cuối cùng, trực tiếp hỏi anh.
Đột nhiên không còn nhìn thấy Lê Tranh trong kính chiếu hậu, cô trêu đùa với con mèo chạy sang bên đường.
Phó Thành Lẫm điều chỉnh góc của kính chiếu hậu cho đến khi hình bóng quen thuộc ấy lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
“Sếp Phó? Anh có nghe em nói không?”
“Em nói thẳng là được.”
Nói cái em gái anh!
Hướng Thư nuốt cơn giận vào trong, may mà nhiều năm nay cô ấy cũng đã quen với tính tình của anh, nếu không có sống sờ sờ cũng bị tức chết.
“Anh bận à?”
“Không bận.”
Trong vòng vài giây, Lê Tranh lại không còn trong phạm vi kính chiếu hậu.
Phó Thành Lẫm nổ máy, cho xe từ từ lùi về phía sau.
Lê Tranh hét về phía chiếc xe: “Chú, chú đừng đỗ ở đây, mèo con không có chỗ chơi!”
Cô còn tưởng người trong xe là tài xế của Tưởng Thành Duật.
Phó Thành Lẫm dừng lại, Hướng Thư phải lặp lại những gì vừa nói trong điện thoại: “Không phải lúc trước anh nói giúp em hỏi một chút, có ai quen biết với sếp La sao?”
Phó Thành Lẫm: “Tôi cũng không biết vấn đề của Thiên Hướng lần này bị đưa ra ánh sáng là thuộc phương diện nào, là vấn đề sưởi ấm sàn, hay là vấn đề sửa chữa tiếp theo, tôi phải hỏi gì vậy?”
Hướng Thư đột nhiên bị bóp nghẹt.
Sau một vài giây, Hướng Thư ngập ngừng hỏi: “Nói không chừng vẫn là vấn đề sưởi ấm sàn, cũng giống như vấn đề mà Lê Tranh muốn đưa tin, vậy thì không cần phải đưa tin nữa, chúng ta đã xử lý xong rồi, vậy anh có thể hỏi giúp em không?”
Phó Thành Lẫm hỏi lại: “Nếu có vấn đề trong quá trình sửa chữa thì sao?”
Trước khi cúp điện thoại, Hướng Thư nhắc anh, “Vậy anh cố gắng hỏi giúp một chút, mấy chục triệu, nếu không lại là ném đá trên sông.”
“Nếu thật sự bị đưa ra ánh sáng, coi như là học phí cho em.”
“…”
Hướng Thư tức giận đến nửa ngày không nói nên lời nào, đành phải cúp điện thoại.
Bên ngoài xe, hai con mèo đang đuổi theo mấy quả bóng nhỏ để chơi, bỗng nhiên quả bóng nhỏ lăn đến bên cạnh ghế lái của ô tô.
Lê Tranh cũng chạy sang đây, còn cầm theo điện thoại để quay video.
Cô đang đứng đối diện với cửa sổ xe, cách anh chỉ hai mét.
Phó Thành Lẫm còn chưa kịp nhìn, đột nhiên có một bóng người to lớn đứng dựa vào cửa xe.
Cận Phong đút hai tay vào túi, lười biếng dựa vào cửa xe, thỉnh thoảng duỗi chân ra giúp mèo con đỡ bóng, tránh cho bóng lăn vào gầm xe.
Tưởng Thành Duật xem như hiểu rõ mọi việc, Cận Phong đang thành tâm bổ sung sự ngột ngạt cho Phó Thành Lẫm.
Rất tốt.
Tưởng Thành Duật liếc mắt nhìn đồng hồ, “Tranh Tranh, để mèo con nghỉ ngơi đi, chú đưa cháu lên lầu.”
Lê Tranh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Cô nhặt quả bóng lên, lấy khăn giấy ướt lau sạch rồi nhét vào túi.
Lê Tranh vẫy vẫy tay cùng với Cận Phong, “Lái xe chậm một chút.”
Ba người cùng đi bộ về phía căn phòng thuê.
Cận Phong mở băng ghế sau của xe và lấy chiếc mũ lưỡi trai của mình một cách chính xác, giống như thể anh không nhìn thấy Phó Thành Lẫm ở ghế lái, huýt sáo, bước chân dài đi về phía chiếc xe việt dã của mình.
Phó Thành Lẫm đã nghe ra giai điệu đang huýt sáo, lúc trước Lê Tranh đã hát một vài câu trên tài khoản Weibo của chính mình, “Thiếu Niên.”
– –
Lúc trở về, Phó Thành Lẫm đã đi xe riêng của mình.
Anh yêu cầu tài xế ngồi ở hàng ghế sau, anh lái xe.
Tài xế nào không biết xấu hổ để cho ông chủ làm tài xế, ông ngồi ở ghế lái phụ.
Đi được nửa đường, tài xế nhận ra anh không quay về căn hộ, còn cho rằng ông chủ còn buổi xã giao khác, mãi cho đến khi anh thấy tiểu khu nhà mình ngày càng gần.
“Sếp Phó, anh đây là?”
“Đưa anh về trước, tôi cần dùng xe.”
Tài xế: “Tôi về nhà cũng không có việc gì, tôi sẽ lái một chiếc xe khác đi theo anh.”
Phó Thành Lẫm lái xe dừng một bên, “Không cần.”
Chờ cho tài xế xuống xe, anh quay lại hướng cũ.
Hơn nửa giờ sau, Phó Thành Lẫm lái xe chuyển sang làn đường thứ hai.
Đã rất nhiều năm anh không lái xe lên các đường vành đai quanh thành phố để ngắm cảnh đêm
Bình thường khi bị kẹt xe trên đường cao tốc, anh không đọc mail thì cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, từ lâu đã mất đi cảm giác nhàn nhã thoải mái ngắm cảnh đêm.
Anh bật nhạc lên, phát lên ca khúc “Thiếu niên”.
Từ lâu trạng thái đơn giản của tâm hồn của anh đã biến mất, anh nghe đi nghe lại năm lần, mới có thể từ từ tìm lại tâm trạng mà ca sĩ muốn thể hiện thông qua lời bài hát.
Phó Thành Lẫm suy nghĩ một lúc, điều duy nhất anh có liên hệ với năm tháng tuổi trẻ chính là chiếc bật lửa, anh đã dùng từ năm hai mươi tuổi cho đến bây giờ.
Vài năm trước, liên quan đến tuổi trẻ chỉ có trò leo núi đá bằng tay không.
Sau này, trong cuộc sống của anh và Tưởng Thành Duật ngoại trừ lợi ích thì không có gì khác.
Mười mấy tuổi khi vừa nhận bằng lái xe, anh cũng từng có lần bất hòa với Phó nhị, trộm mở chiếc xe của gia đình ra ngoài vào lúc nửa đêm.
Trợ lý Tăng gọi điện tới.
Phó Thành Lẫm trả lời, gió vù vù thổi qua, anh đóng một bên cửa sổ xe lại.
“Sếp Phó, tập đoàn báo chí bên đó muốn đưa ra các vấn đề của Thiên Hướng, vấn đề sưởi ấm sàn, các phóng viên bị giam giữ và đe dọa, những mâu thuẫn phát sinh giữa đơn vị chủ quản và chủ hộ, còn dùng lời nói để đe dọa các chủ hộ.”
Trợ lý Tăng hỏi ý kiến ông chủ: “Sếp Phó, tiếp theo tôi nên làm gì?”
Phó Thành Lẫm: “Không làm gì cả.”
Cuộc gọi bị cắt đứt, bản nhạc vẫn tiếp tục.
Một giờ rưỡi sáng, Phó Thành Lẫm trở về căn hộ.
Hôm nay có lẽ dì giúp việc đi dạo chợ hoa, trong nhà có rất nhiều chậu cây, dì giúp việc thích nhất là trồng trầu bà, lần này dì lại mua về thêm mấy chậu nữa.
Phó Thành Lẫm nhìn cây trầu bà xanh ngát, đi vào phòng bếp tìm một chiếc ly pha lê, chiếc ly này cùng một bộ với chiếc ly mà Phó nhị đã mang đi.
Anh cắt một vài nhánh trầu bà nhỏ từ chậu cây xanh tốt, cho vào ly, cùng hơn nửa ly nước.
Trầu bà thích hợp để trồng thủy canh hơn cần tây.