Sở Phi Dương bước vào hồ nước, đặt lòng bàn tay sau lưng Quân, nhắm mắt ngưng thần giúp y trừ độc.
Được dòng nước ấm áp vây quanh, thân thể ấm áp thoải mái lại được truyền thêm nội lực, Quân Thư Ảnh cảm thấy những mệt mỏi đau đớn của cơ thể dần giảm bớt. Y ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu đen. Sở Phi Dương đỡ người y, ghé lên phía trước, lay lay bờ vai y: “Quân Thư Ảnh, ngươi sao rồi?”
Quân Thư Ảnh dần hồi tỉnh, y muốn nhìn quanh nhưng bị lóa mắt bởi ánh nước hắt trên vách động, chỉ có thể nhắm mắt lại hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Nơi này là…” Sở Phi Dương ngập ngừng, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Vốn Quân Thư Ảnh vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, câu vừa rồi y chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn truy cứu thêm, mơ mơ hồ hồ ngã dần vào nước.
Sở Phi Dương cuống quít đỡ y, tiếp tục truyền nội lực vào.
Thanh Lang ở bờ bên kia cười nói: “Quân huynh hận nhất là chung đụng với người khác, lúc trước còn hận không thể đem ngươi chém thành trăm mảnh. Sở đại hiệp ngươi rốt cuộc là dùng biện pháp gì khiến hắn trở nên thân thiết với ngươi như vậy?”
Sở Phi Dương vờ như không nghe thấy, cũng không lên tiếng trả lời. Thanh Lang vốn cũng không trông mong sẽ có câu trả lời. Hắn cũng đặt tay lên người Quân Thư Ảnh, vừa truyền thêm nội lực vừa chậm rãi điều trị kinh mạch đã bị trọng thương của y.
“Đến khi nào ngươi mới có thể đối xử với ta như vậy?” Thanh Lang đưa đôi tay thon dài tái nhợt của nam nhân xinh trong lòng mình lên môi, thấp giọng thì thào.
Chất độc trong cơ thể Quân Thư Ảnh nhanh chóng được giải trừ toàn bộ, nhưng y vẫn hôn mê bất tỉnh như trước. Thanh Lang hào phóng đề nghị Sở Phi Dương mang Quân Thư Ảnh ngụ tại nơi ở của mình. Sở Phi Dương tất nhiên không muốn ở lại Thiên Nhất giáo nhưng hiện thời cũng không còn cách nào khác.
Vài ngày cứ thế trôi qua, sức khỏe Quân Thư Ảnh ngày một chuyển biến tốt đẹp, tuy phần lớn thời gian y vẫn mê man nhưng xem ra độc dược đã ngừng xâm hại cơ thể. Sở Phi Dương cũng đành bất đắc dĩ ở lại theo dõi y.Thiên Nhất giáo hiện thời có phần thanh tĩnh hơn so với tưởng tượng của Sở Phi Dương, không đầy ngập sát khí như lần trước hắn tới. Đúng là hắn không thể phủ nhận Thanh Lang làm giáo chủ tốt hơn nhiều so với Quân Thư Ảnh.
Thanh Lang phân phó toàn bộ giáo chúng từ trên xuống dưới đối đãi tử tế với hai người. Sở Phi Dương chưa từng nghĩ đến việc có ngày mình lại ung dung nhàn hạ mà làm khách tại Thiên Nhất giáo, càng không ngờ tới việc mình lại cùng giáo chủ Thiên Nhất giáo ngồi trên mái nhà thưởng rượu ngắm trăng như bằng hữu tri kỷ.
Thanh Lang nằm ngửa trên mái nhà, ung dung lắc bầu rượu trong tay, ánh mắt nhìn bầu trời đầy sao trải rộng phía trên, khóe miệng hơi cong như đang mỉm cười.
Sở Phi Dương liếc nhìn Thanh Lang, thình lình Thanh Lang ném bầu rượu cho hắn, cười nói: “Sở huynh, ngươi cùng Quân huynh thật đúng là có điểm giống nhau.” Hắn đáp lại ánh mắt của Sở Phi Dương, “đều cho tất cả là kẻ thù của mình. Ta có thể lấy sinh mệnh của Yến ra đánh đố, chắc chắn ngươi lúc nào cũng tính kế sao hạ Thiên Nhất giáo của ta.” Thanh Lang ngửa đầu hớp một ngụm rượu lớn.
Sở Phi Dương cười cười, mở nắp bầu rượu rồi cũng ngửa đầu uống hơn nửa bầu rượu.
Sở Phi Dương vừa biết, tên Yến này chính là kẻ không có mặt Thanh Lang thì ra uy ức hiếp kẻ khác nhưng ở trước mặt Thanh Lang lại như một con thỏ nhát cáy chỉ biết run lẩy bẩy. Lần đầu tiên nhìn rõ y, Sở Phi Dương cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của y. Hơn nửa đời hành tẩu giang hồ, hắn đã từng gặp qua vô số người tuyệt diễm phong lưu, nhưng luận về diện mạo, không ai có thể sánh được với nam nhân kiều mị này. Đáng tiếc là, y tính tình độc ác lại ngu ngốc, có thể nói chỉ là một cái túi da không hơn không kém. Không biết Thanh Lang mê luyến hắn ở điểm gì.
“Vậy Giáo chủ vẫn có lá gan lưu chúng ta lại? Chỉ sợ sau này Quân Thư Ảnh hồi phục thì việc đầu tiên y làm sẽ là giết ngươi để đoạt lại ngôi vị Giáo chủ.”
Đây cũng chính là điều Sở Phi Dương thấy khó hiểu nhất. Trước khi Quân Thư Ảnh lên ngôi giáo chủ thì toàn bộ Thiên Nhất giáo luôn chịu cảnh tinh phong huyết vũ, không ngày nào được an bình, lẽ ra Thanh Lang cùng Quân Thư Ảnh phải là địch nhân mới đúng, nhưng hiện giờ xem ra Thanh Lang không có cừu hận gì với Quân Thư Ảnh cả.
“Từ trước tới nay ta chưa từng xem y là địch nhân, đó là do y luôn nghĩ cả thế giới là kẻ thù của mình.” Thanh Lang cười cười. “Ai… cũng không còn cách nào khác.”
Sở Phi Dương khẽ cười, không nêu ý kiến gì.
Sáng hôm sau, Sở Phi Dương bị tiếng người ồn ào ngoài viện đánh thức. Hắn ra xem thì thấy Thiên Nhất giáo vốn luôn tĩnh lặng giờ náo nhiệt lạ thường, nhưng không giống như là có địch nhân đến xâm phạm.
Sở Phi Dương thuận tay giữ một tên giáo chung lại hỏi chuyện, người nọ liền trả lời: “Miêu Cương Chung Vương đến, còn gióng trống khua chiêng để tỏ rõ mình là yếu nhân(*)”