Phó Duyên Bác cứ thế bị vứt bỏ?
Cô nhìn chằm chằm hai quả táo trên bàn, cái kiểu muốn tặng đồ ăn ngon cho đối tượng yêu thầm nên phải tặng hết cho những người xung quanh thế này, không phải là hành động được làm ở trường cấp 2 sao?
Trước kia bạn ngồi cùng bàn của cô thích bạn nữ ngồi phía trước, kết quả là năm, sáu người ngồi xung quanh bọn cô được ăn trái cây và chocolate miễn phí một năm.
Có điều sau đó vẫn không tán được…
Tầm mắt của Lạc Táp không khỏi đảo qua lại giữa Thượng Viện Viện và Tiểu Hạ, tuy rằng cô không có ấn tượng tốt gì với Thượng Viện Viện, nhưng không thể không thừa nhận hai người này cũng khá xứng đôi.
Đều có nhan sắc cao và trẻ trung.
Rất nhanh đã đến thời gian họp buổi sáng, tất cả mọi người thu dọn đi xuống phòng họp.
Giữa trưa sau khi trực về, Lạc Táp nhận được tin nhắn của Tưởng Mộ Tranh: 【 Bạn nhỏ Lạc Lạc, anh tới nơi rồi. Buổi tối nếu có tín hiệu sẽ gọi điện thoại cho em. Yêu em. 】
Khóe miệng cô hơi hơi cong lên, nhắn lại cho anh: 【Ừa, em vừa về đơn vị, chuẩn bị đi ăn cơm.】
“Lạc Lạc, đi thôi, thổi nến ăn bánh kem thôi nào.” Chu Nghiên đứng ở cửa thúc giục cô.
“Đây, tới ngay đây.” Lạc Táp cất điện thoại vào trong túi, bước nhanh qua.
Các đồng nghiệp khác đã đến nhà ăn chiếm vị trí trước, nói là sẽ giành mấy cái bàn ngồi gần nhau để cùng ăn bánh kem.
Lạc Táp kéo cánh tay Chu Nghiên, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện này với cậu.”
Chu Nghiên dùng khóe mắt liếc cô một cái: “Chuyện gì đấy? Thần thần bí bí như vậy.”
Lạc Táp ho nhẹ hai tiếng: “Tớ với… Tưởng Mộ Tranh ở bên nhau.”
“Hả?” Đôi mắt hạnh của Chu Nghiên trừng to, dừng bước chân lại.
Lạc Táp cẩn thận nói rõ chân tướng của chuyện đêm hôm đó cho Chu Nghiên nghe. Sau khi nói xong thì cho Chu Nghiên thời gian tiêu hóa. Cô không lên tiếng, chớp chớp mi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Sau một lúc lâu Chu Nghiên mới tiếp nhận xong, cô ấy dùng sức xoa xoa đầu Lạc Táp: “Rốt cuộc cũng gả được cậu ra ngoài.” Nói rồi lại duỗi tay: “Trả tiền mua hoa hồng cho tớ, đã nói chỉ khi nào cậu còn độc thân tớ mới tặng thôi.”
Lạc Táp phát lên tay cô ấy ‘chát’ một cái: “Có đủ chưa?”
Chu Nghiên lấy mu bàn chân khẽ đá cô một cái: “Cánh cứng cáp rồi phải không!”
Vui đùa ầm ĩ qua đi, Lạc Táp thu bớt tươi cười: “Tớ cứ cho rằng cậu sẽ không tán thành việc tớ đến với anh ấy cơ.”
Chu Nghiên: “Xấu xa cũng được, bỉ ổi cũng được. Miễn là cậu thích thì anh ta chính là tốt nhất. Quan tâm đến ngày mai sẽ ra sao làm gì, hạnh phúc hôm nay mới là quan trọng nhất. Nếu ngày nào đó anh ta thật sự trở nên xấu xa thì để xem tớ mắng chết anh ta thế nào.”
Cô ấy nhướng nhướng này: “Đến lúc ấy tớ sẽ phun đầy nước miếng lên người anh ta, cậu nhớ kĩ đi.”
Lạc Táp cười, hai người đi về phía nhà ăn.
Sinh nhật năm nay là đặc biệt nhất, tuy rằng chỉ ăn cơm ở nhà ăn của đơn vị, nhưng có các đồng nghiệp cùng nhau hát chúc mừng, rồi còn dùng chén canh thay rượu tới mời cô, náo nhiệt không thôi.
Sau đó đội trưởng và đội phó tới ăn bánh kem, bị các đồng nghiệp nam ồn ào muốn họ hát tặng cho chủ tiệc sinh nhật một bài mới. Đội trưởng là cao thủ hát lạc tông, bị mọi người bắt phải hát. Bánh kem cũng ăn rồi, không hát thì bọn họ không cho anh ta rời đi.
Đội trưởng bất đắc dĩ, lắc lắc đầu nói đây là nể mặt Lạc Táp, muốn hát bài ‘Chúc mừng sinh nhật’. Nhưng tất cả mọi người không đồng ý, nói lúc nãy đã hát rồi.
Chu Nghiên đề nghị: “Đội trưởng, chúng ta hát bài nào thâm tình dễ nghe đi. Trời đang lạnh, chắc là mấy ngày tới sẽ có tuyết đây, hát bài《Trận tuyết đầu năm 2002 》đi.”
Đội trưởng: “… Tôi không nhớ lời.”
Chu Nghiên: “Không sao, di động của tôi có.”
Đội trưởng: “…”
Giọng hát vừa cất lên, thật đúng là từ Bắc Kinh chạy tới tận Urumchi [1].
[1] Urumchi: thủ phủ khu tự trị Tân Cương.Tất cả mọi người nghe mà ‘đau lòng’ không chịu nổi.
Nhà ăn nhiều người như vậy, không chỉ có bọn họ mà còn những người khác cũng đều phải phì cười.
Trưa nay Lạc Táp ăn uống cực ngon miệng. Chu Nghiên cắt cho cô một miếng bánh kem đặc biệt to, tuy ngọt nhưng cô đều ăn hết, còn ăn sạch cả phần ăn trong khay.
Ăn xong thì no đến suýt chút nữa đi không nổi.
Mới vừa ra khỏi nhà ăn, Lạc Táp liền nhận được điện thoại của mẹ Du Ngọc. Trước đó mẹ có nói sẽ sắp xếp tốt công việc rồi cùng cô ăn mừng sinh nhật, nhưng sau đó cũng không thấy gọi điện thoại cho cô nữa.
Cô nghe máy: “Mẹ ạ.”
“Lạc Lạc, đang ở đơn vị hả?”
“Dạ, mới vừa ăn cơm xong.”
“Vậy con ra đây một lát đi, mẹ và chú Sở đang ở cửa đơn vị của con.”
Lạc Táp sửng sốt, nói ăn cơm tối mà sao lúc này lại tới đây?
“Lạc Lạc?”
“… À vâng, ra ngay đây.”
Cúp điện thoại, Chu Nghiên hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Lạc Táp: “Mẹ tớ và Sở Nhất Sơn đang ở cửa đại đội.”
Chu Nghiên bất mãn: “Chúng ta chuẩn bị đi làm rồi, lúc này bọn họ đến đây làm gì? Lại là tặng quà cho cậu mà không thể cùng cậu ăn mừng sinh nhật à?”
Lạc Táp: “Ai biết được. Dù sao tớ cũng không phải con nít nữa, hai năm nữa là ba mươi tuổi rồi, có ăn mừng sinh nhật hay không cũng không sao cả.”
Chu Nghiên khẽ xoa xoa sau lưng cô: “Mặc kệ bao nhiêu tuổi, một ngày chưa kết hôn thì vẫn còn là đứa nhỏ. Có điều không sao cả, có chị cưng ở đây, còn có chàng trai bỉ ổi yêu cưng kia nữa. Bọn chị tốt với cưng cũng đủ rồi. Không đúng, còn có Du Dương và cả chú dì nữa.”
Chú dì trong miệng cô ấy chính là cậu mợ của Lạc Táp.
Lạc Táp cười: “Đúng vậy, xem tớ hạnh phúc bao nhiêu.”
“Mau đi đi.” Chu Nghiên vỗ vỗ bả vai cô.
Lạc Táp ra tới cổng lớn, mẹ và Sở Nhất Sơn đều đang đứng trước ô tô. Cô từ từ đi qua đó, khách khí nói: “Chào chú Sở.” Lời nói cũng không mang theo bất kỳ tình cảm gì.
“Lạc Lạc, sinh nhật vui vẻ nhé.”
“Cảm ơn.”
Sở Nhất Sơn nói: “Chú qua bên kia hút điếu thuốc, con với mẹ con trò chuyện đi.”
Du Ngọc hỏi cô gần đây như thế nào.
Lạc Táp nhàn nhạt nói: “Vẫn như cũ thôi.”
Du Ngọc mở cốp xe, lấy túi đồ ra: “Đây là quà sinh nhật chú Sở mua cho con lúc đi công tác, nhìn thử xem có thích hay không.”
Lại là quần áo, Lạc Táp không có chút hứng thú nào. Mấy năm nay, cô và mẹ gặp mặt hầu như đều là để lấy quần áo.
Xem nhãn hiệu kia, cái áo khoác này ít nhất phải hơn 100.000, nhưng cô cũng không vui vẻ gì.
“Cảm ơn mẹ.”
Cô nhận lấy.
Du Ngọc sửng sốt, không dự đoán được con gái sẽ khách sáo như vậy.
Bà cũng không nghĩ gì nhiều, do dự một lát rồi xin lỗi: “Tối nay mẹ không thể ăn cơm với con rồi. Tư Tư có bạn trai, hiện tại tình cảm cũng ổn định. Đúng lúc mấy hôm nay cha mẹ nhà trai đi công tác ở New York nên đến trường học thăm bọn nó. Tư Tư nói vừa vặn để cho người lớn hai nhà gặp mặt nhau luôn, không nghĩ tới Tư Tư đặt vé máy bay ngay đêm nay cho bọn mẹ, lại còn hẹn luôn thời gian ăn cơm với nhà trai rồi. Việc này phải trách mẹ, không có nói trước với nó là sẽ ăn sinh nhật với con.”
Mặt Lạc Táp chẳng có cảm xúc gì: “Nói xong chưa? Không có việc gì thì con lên lầu đây.”
Trong lòng Du Ngọc hít sâu một hơi, mỗi lần chỉ cần nhắc đến Sở Tư Tư, con gái lập tức như thay đổi thành một người khác, cả người đều lạnh như băng.
Bà dịu dàng nói với Lạc Táp: “Sau khi mẹ đi New York về sẽ ăn cơm với con, bù lại cho sinh nhật nhé.”
“Không cần đâu, trưa nay đồng nghiệp đã tổ chức sinh nhật cho con rồi.” Lạc Táp lại lắc lắc túi đồ trong tay: “Đây là lần cuối cùng con nhận quà, về sau đừng mua cái gì cho con nữa. Những quần áo mẹ mua trước đó vẫn còn treo đầy trong tủ, đủ để mở một cửa hàng giảm giá lớn luôn rồi.”
Nói xong, cô xoay người đi ngay.
“Lạc Lạc.” Du Ngọc vội kêu cô.
Lạc Táp không quay đầu lại.