Đào Dương cũng không làm gì được hắn, thở dài bất đắc dĩ, vươn tay về phía hắn: ”Vậy cùng ta về tiệm trước đi.”
”Vậy đệ đừng nói với baba đấy.” Quách Kỳ Lân nói với vẻ không yên tâm.
Đào Dương gật đầu: ”Được, ta không nói với ông ấy.”
Quách Kỳ Lân lại vội vàng nói: ”Cũng không được nói cho những người khác trong tiệm biết.”
Lúc này Đào Dương cười cười: ”Huynh cứ yên tâm đi, cho dù huynh có xin ta nói, ta cũng không nói.”
Quách Kỳ Lân ghét bỏ liếc y một cái, bất đắc dĩ kéo tay y, Đào Dương liếc nhìn hắn, vừa định dẫn hắn lên xe, vô tình thoáng nhìn vào Tạ Kim trong tiệm, bốn mắt nhìn nhau, Tạ Kim giật mình, vội cúi đầu kéo thấp vành nón.
Động tác này hoàn toàn bị Đào Dương thu vào mắt, thoáng chốc đưa mắt quan sát hắn, vụng trộm nhếch môi, lúc ấy khi Chu Vân Phong tới lấy tiền, y đã dám khẳng định ông chủ Kim kia chắc chắn là Tạ Kim, bây giờ rốt cuộc cũng gặp được người thật, quả nhiên, đây chính là Tạ Kim!
”Huynh vào xe trước đi, ta đến cảm ơn ông chủ Kim một tiếng.” Đào Dương vỗ vỗ mu bàn tay của Quách Kỳ Lân, bảo hắn về xe trước, sau đó đi đến trước mặt Tạ Kim, khẽ gật đầu với hắn.
”Cảm ơn đã chăm sóc cho thiếu gia nhà chúng ta, đa tạ sư…”
”Ấy!” Lúc Tạ Kim nghe được câu này thì đưa tay ngắt lời y, thở dài bất đắc dĩ: ”Đừng để ta biết đến cậu cũng có thể nhận ra được, nếu không thì ta nên đi tự sát luôn cho rồi!”
Đào Dương giương mắt nhìn hắn, mặc dù không rõ vì sao hắn phải giả chết, nhưng vẫn thuận theo hắn mà nói lại một lần: ”Đa tạ ông chủ Kim.”
”Không có chi, nói gì thì cũng là chỗ quen cũ, cũng xem như ta nhìn các cậu lớn lên mà.”
Chuyện đến nước này, Tạ Kim cũng không diễn nổi nữa, sờ lên mũ trên đỉnh đầu và kính râm trên mặt, chưa từ bỏ hi vọng mà hỏi y: ”Cậu nói thật đi, ta ngụy trang nhìn không giống sao?”
Hắn có ngụy trang hả? Đội mũ mang kính râm nghĩa là ngụy trang á? Đào Dương quan sát hắn một chút, vẫn nể mặt mà gật đầu: ”Vẫn giống.”
Tạ Kim không tin: ”Vậy sao cậu với Cửu Lang liếc mắt một cái đã có thể nhận ra được ta rồi? Cậu xem Đại Lâm tin, ngay cả dì Hai của ta cũng tin nữa đó!”
Đào Dương cúi đầu cười, giải thích với hắn: ”Sở dĩ ta có thể nhận ra là vì có lý do khác, Cửu Lang thì ta không biết, nhưng còn Đại Lâm thì đầu óc không nghĩ nhiều đến vậy, về phần dì Hai của người thì đơn giản thôi, bà ấy tận mắt nhìn thấy người tắt thở, đích thân mời Châu lão gia đến khám nghiệm tử thi, lại đích thân tổ chức tang lễ, tất nhiên sẽ tin tưởng ngụy trang của người.”
Cuối cùng cả đoạn trình bày này so với Cửu Lang thì khác khúc điệu nhưng diễn y chang nhau, y còn cố gắng nhấn mạnh, Tạ Kim cũng nghe ra được, gật đầu nói: ”Ta hiểu ý của cậu.”
”Vậy nên sư gia hãy nghĩ cách đi.” Đào Dương nói, hơi gật đầu với hắn, không nhanh không chậm quay người rời đi.
Tạ Kim nhìn theo bóng lưng y, nhức đầu nhíu mày lại, liên tiếp bị hai người nhận ra, dì Hai kia sớm muộn gì cũng có ngày sẽ nhìn ra mánh khóe của hắn, đúng là hắn nên nghĩ chút cách đối với việc này.
Một bên khác, Đào Dương dẫn theo Quách Kỳ Lân trở về tiệm, sắp xếp cho hắn đến phòng trà, căn dặn tiểu nhị đưa chút đồ ăn cho hắn, sau đó thì đi ra ngoài bận rộn làm việc.
Hôm nay là cuối tháng, chưởng quỹ của mỗi chi nhánh đều đến báo cáo thành tích, y bận đến mức ngay cả một chút thời gian để nghỉ ngơi cũng không có, chút thời gian rảnh để đi đón Quách Kỳ Lân cũng là do y kiên quyết nhín ra, bây giờ cũng chỉ có thể dùng giờ cơm trưa để bù vào.
Vị chưởng quỹ bỏ mặc công việc là Quách Kỳ Lân đây thì lại rất rảnh, ăn cơm trưa, không có chuyện gì làm cũng cảm thấy nhàm chán, đi lung tung trong tiệm, Đào Dương thấy hắn cũng rảnh, kéo hắn đến trước trước mặt cùng nghe các chưởng quỹ báo cáo thành tích.
Hàng đống các con số, nghe mà Quách Kỳ Lân đau hết cả đầu, vừa nán lại có một chút mà hắn như ngồi bàn chông, nhưng thấy mọi người đều nghiêm túc như vậy, hắn cũng không tiện bỏ đi, trong lúc vô tình thoáng nhìn qua bàn tay gác lên mặt bàn của Đào Dương, hắn lặng lẽ kéo tay áo của y, nhẹ giọng hỏi y.
”Đào Dương, ta có thể nắm tay đệ không?”
Đào Dương không nhìn hắn, vẫn đang nghe các chưởng quỹ nói chuyện, lặng lẽ đưa tay tới trước mặt hắn, Quách Kỳ Lân cười vui vẻ, nằm ngoài lên mặt bàn chăm chỉ nắm lấy bàn tay y vuốt ve chơi đùa.
A Đào tay nhỏ người cũng nhỏ, rất non rất mềm rất trơn, bóp cũng rất thích, chỉ là hơi lạnh, nghe người xưa kể những đứa trẻ có tay chân lạnh thường không có ai thương, chẳng lẽ A Đào của hắn cũng như vậy?
Không thể nào? Chỉ riêng cha thôi đã rất thương đệ ấy rồi, còn có mẹ cũng rất thương đệ ấy mà. À! Còn có mình, cũng rất thương đệ ấy! Xem ra mấy chuyện xưa kể lại đó là không thể tin được!
Quách Kỳ Lân bĩu môi, thầm hạ quyết tâm sẽ không tin mấy chuyện đó nữa, cũng không suy nghĩ về mấy chuyện đó nữa, tập trung tinh thần nắm ngón tay Đào Dương chơi.
Nắm nắm vuốt vuốt, đột nhiên Quách Kỳ Lân lại chú ý đến mạch máu nổi lên rất rõ trên mu bàn tay của Đào Dương, hiện ra màu xanh nhàn nhạt như rễ cây đan xen chằng chịt, nhưng nhìn vô cùng mạnh mẽ.
Trước đây không để ý đến, bây giờ thấy có vẻ rất thú vị, tay chân Quách Kỳ Lân ngứa ngáy, lén lút quét mắt nhìn Đào Dương, thấy y đang hết sức tập trung nghe các chưởng quỹ nói chuyện, sau đó yên tâm duỗi ngón tay ra, nhấn xuống một đường gân xanh.
Đào Dương cảm nhận được gì đó, tò mò nhìn hắn, Quách Kỳ Lân chơi đến hăng say, lại nhấn nhấn mấy đường gân xanh khác, chưa từng tiếp xúc đến loại xúc cảm này, đều mềm mại, rất thú vị!
Hành động này của hắn mặc dù kỳ quặc, nhưng thấy hắn chơi rất vui, Đào Dương cũng không để ý đến hắn nữa, mặc cho hắn tùy tiện nhấn mạch máu của mình, bất đắc dĩ nhếch môi, xoay đầu tiếp tục nói chuyện với các chưởng quỹ.
Bọn họ nói chuyện đến một canh giờ, Quách Kỳ Lân thật sự thấy chán, gân xanh chơi cũng chán rồi, đến chiều cũng hơi mệt mỏi rã rời, dần dần không chịu nổi, cũng lười tìm những thứ khác để chơi nên ngáp dài một cái, gối đầu lên mu bàn tay của Đào Dương, từ từ nhắm mắt lại.
Cảm thấy mu bàn tay bị vật nặng đè lên, Đào Dương quay đầu nhìn hắn, vẫn chỉ cười bất đắc dĩ, không ngăn cản, cũng không nói tiếng nào, càng không nhúc nhích, chỉ là thấy hắn muốn ngủ nên làm động tác im lặng với các chưởng quỹ, ra hiệu cho bọn họ nói chuyện nhỏ giọng một chút, sau đó tiếp tục nghe bọn họ bàn về các ghi chép.
Đợi đến khi Quách Kỳ Lân thức dậy lần nữa đã là hoàng hôn rồi, các chưởng quỹ đều đã đi, nhưng Đào Dương vẫn còn ở đó, an vị bên cạnh hắn, duy trì tư thế bất động, hắn cũng còn gối đầu lên tay Đào Dương, thậm chí còn chảy nước dãi đầy tay người ta.
Đào Dương sợ đánh thức hắn nên không động đậy, dùng một tay để ký sổ suốt, lúc thì lật sổ sách, lúc thì đánh bàn tính, lúc lại cầm bút ghi một chút, rất tốn công.
Quách Kỳ Lân còn hơi chưa tỉnh hẳn, gối lên mu bàn tay của y, mở nửa mắt nhìn y, Đào Dương thoáng thấy hắn đã dậy, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn: ”Dậy rồi à?”
”Ừm…” Quách Kỳ Lân gật đầu, đột nhiên cảm thấy bên mặt ẩm ướt vô cùng, kỳ quái ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trong lúc ngủ hắn đã chảy dãi đầy tay người ta.
Quách Kỳ Lân giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, cầm tay của y dùng tay áo của mình lau nước bọt cho y, liên tục nói xin lỗi: ”Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
”Không sao.” Đào Dương cũng không để ý, chậm rãi rút tay mình về, vụng trộm nắm lấy ngón tay đã bị hắn đè đến tê dại, sau đó mỉm cười với hắn: ”Đi thôi, ta tìm chỗ ở cho huynh.”
”Hử? Chẳng lẽ đệ có nhà ở ngoài à!” Quách Kỳ Lân ngạc nhiên nhìn y, cảm thấy sau này mình có chỗ dựa rồi!
Đào Dương nghe thấy cái từ ”nhà ở ngoài*” này, lập tức hít sâu một hơi thiếu điều bật ngửa ra phía sau, y quay đầu quét mắt nhìn các tiểu nhị đang cười trộm xung quanh, Đào Dương cố nén cảm xúc phức tạp, nhếch môi cười với Quách Kỳ Lân: ”Ta không có nhà ở ngoài, cả hai nghĩa đều không có, sau này tốt nhất là huynh đổi cái từ đó thành biệt viện đi.”
*Nhà bên ngoài 外宅 ngoại trừ ý chỉ một ngôi nhà khác không phải nhà chính/nhà lớn thì còn dùng để chỉ đàn ông mua nhà riêng ở ngoài nuôi vợ bé, vợ bé ở trong cái nhà đó, họ sống với nhau ở ngoài sau lưng vợ lớn:))
”Ủa tại sao?” Quách Kỳ Lân kỳ quái nhíu mày, không hiểu hắn nói sai chỗ nào.
”Nghe lời ta là được rồi, đi thôi.”
Đào Dương không biết phải giải thích với hắn thế nào, vỗ lưng hắn, dỗ dành hắn đi ra ngoài, thầm nghĩ nhất định không được trò chuyện tiếp nữa, nếu còn nói nữa sợ là ngày mai đám tiểu nhị kia sẽ đi đồn y bỏ rơi vợ con, đuổi phu nhân ra khỏi nhà mất!