Tiểu Bảo vừa phàn nàn vừa làm nũng: “Em không ăn, cô giáo không cho em ăn, sắp thi rồi mà cổ còn bắt em giảm cân, đói muốn chết.”
Ngụy Khiêm: “Giảm nữa thì còn gì là người, cô tụi bay bị thần kinh à? Không ăn cơm hoài sao được, bình thường còn phải đi học nữa, mày chịu nổi không?”
Tiểu Bảo cười “hì hì”, hàng loạt vận động của tứ chi khi học múa đã kéo cơ thể cô bé ra, tay chân lèo khoèo có vẻ hơi dài, xinh xắn linh hoạt khó tả, chỉ có cách cười vẫn đưa cô bé về với hình tượng ngốc nghếch: “Chịu nổi chứ, nếu em có thể qua được cuộc thi chuyên ngành, môn văn hóa tàm tạm là được. Nói thật nhé anh hai, làm bài tập toán còn khổ hơn là chạy bộ với cái bụng rỗng nhiều.”
Nói xong cô bé ném cặp, khỏe khoắn lao vào phòng bà Tống, kêu réo: “Bà nội! Hồ Hán Tam con lại quay về rồi!”(1)
Ngụy Khiêm: “Đừng nhảy nhót nữa, coi chừng tầng dưới lên tìm mày đó.”
Tống Tiểu Bảo dùng hành động chứng minh đầy đủ thế nào là “trẻ thiểu năng lắm niềm vui”, nói lanh lảnh: “Tìm thì tìm, em nhảy Cha-cha-cha cho họ, ha ha ha ha ha!”
Một mình cô bé về mà tạp âm trong nhà đã lập tức lũy thừa lên, đâu đâu cũng là tiếng nói cười “oang oác” của cô, từ ai hôm nay ngã dập mặt, đến giáo viên nào cạo sạch lông mày mà quên vẽ – chẳng biết cô bé kiếm đâu ra lắm cảm xúc và niềm vui như vậy.
Ngụy Khiêm chỉ cảm thấy như có năm trăm con vịt bầu xếp hàng đi qua bên cạnh.
Gã day huyệt thái dương, chậm rãi phun hơi thở tích tụ ra.
Ngụy Chi Viễn nghe tiếng cửa phòng mở, nghiêng đầu thấy Ngụy Khiêm bước vào.
Ngụy Khiêm trở tay đóng cửa lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Ngụy Chi Viễn, rốt cuộc vẫn thở dài: “Hồi nãy đập trúng đâu? Tới đây tao xem.”
Ngực Ngụy Chi Viễn bầm một khoảng, chính giữa hơi tụ huyết, nhìn rất đáng sợ.
Ngụy Khiêm tìm thuốc mỡ, khom lưng bôi cho cậu, Ngụy Chi Viễn đã bình tĩnh lại bị tra tấn vừa đau vừa vui.
Bôi thuốc xong, Ngụy Khiêm ném hộp thuốc mỡ vào lòng cậu, nói nhỏ: “Tức chết tao rồi, cút về tự kiểm điểm đi.”
Ngụy Chi Viễn liền biết, chuyện này xem như đã qua.
Những ngày sau đó, Ngụy Khiêm chẳng chú ý nổi đến cậu, không bớt được thời gian đi gặp cô gái Tam Béo giới thiệu, cũng chẳng có thời gian để buồn phiền về tính cách ngày càng méo mó và xu hướng tình dục không thể thẳng lại của Ngụy Chi Viễn.
Giai đoạn chuẩn bị tiêu thụ và hồi khoản của hạng mục ở thành phố C đã bắt đầu.
Sự tự tin mù quáng không biết đến từ đâu của ông Trương rốt cuộc bị bảng giá nội bộ thảm đạm dập tắt, dự cảm của Ngụy Khiêm trở thành sự thật.
Công ty hạng mục bình thường có đội ngũ tiêu thụ của mình, bán thế nào, bán bao nhiêu, chỉ cần quản lý hạng mục làm báo cáo cho cổ đông song phương là được, mà lần này lại là Lão Hùng và ông Trương hai đại cổ đông thay mặt cho pháp nhân mỗi bên tự mình đến trông chừng đội ngũ tiêu thụ.
Mới đầu quảng cáo tới tấp nhưng vô dụng. Dân cư thường trú ở thành phố C vốn chẳng được mấy, hoàn toàn không nuốt nổi số lượng này, mà bản thân biệt thự nghỉ dưỡng cũng nhắm vào du khách nơi khác đến đây du lịch, nhưng sản phẩm cùng loại thật sự quá nhiều, đối thủ cạnh tranh có cả tá, “Trang viên tư trong công viên rừng rậm”, “Thánh địa ẩn cư trên núi” nọ kia rất đa dạng, khái niệm an dưỡng ông Trương đề xuất y như “Quán chăm sóc người già trước lúc chết” căn bản không hề có sức cạnh tranh.
Các công ty tranh nhau khoe sắc, mỗi công ty đều có điểm sáng, nhưng nhiều quá lại biến thành chói mắt – thị trường biệt thự địa phương đã hiển hiện cung nhiều hơn cầu.
Mà cũng phải thôi, loại đốt tiền đi du lịch thấy chỗ đẹp liền mua nhà ngay đó, toàn Trung Quốc liệu được mấy?
Mà những kẻ đốt tiền này đều có gia nghiệp riêng, đương nhiên không thể ở thường xuyên, kiếm một khách sạn làm tài sản mỗi năm đến một hai ngày là đã cực kỳ ngu ngốc rồi, mấy ai lại phí tiền mua một biệt thự hẻo lánh ra vào cũng bất tiện?
Vấn đề tiền vẫn là nhỏ, tìm người quản lý chẳng lẽ không phiền phức?
Sau đó bọn Lão Hùng cũng từng thử “giảm giá tiêu thụ nội bộ” trong các khách hàng cũ, vẫn kết thúc bằng thất bại.
Lúc này, hạng mục theo kiểu khoán trước kia thành ra tệ, tai hại của việc không có nhãn hiệu đặc sắc, thậm chí không có sản phẩm cố định đột nhiên lộ ra – nhóm khách hàng của hạng mục siêu cao cấp kiểu này và nhà ở trong thành phố hay thậm chí đất đai thương mại quy mô nhỏ trước kia đều sinh ra đứt đoạn rõ ràng.
Nói ngắn gọn thì là trong các khách hàng cũ căn bản chẳng có mấy người mua được, đừng nói mua, ngay cả chú ý họ còn lười nữa là.
Có một dạo họ gần như thôi cố gắng “bán ra”, muốn chuyển hướng sang “cho thuê”, cho đơn vị du lịch hoặc là khách sạn nào đó thuê, sửa làm khách sạn nghỉ phép theo kiểu biệt thự.
Đề án này được cổ đông song phương nhất trí thông qua, nhưng khoan nói đến áp lực tài chính mà việc chỉ thuê không bán mang đến, hàng loạt biệt thự này thậm chí chẳng ai thèm thuê.
Vài công ty quản lý khách sạn tỏ ra hứng thú, nhưng chỉ đề xuất quản lý giúp họ chứ không mua hay thuê gì hết, mà họ chẳng những phải gánh chi phí quản lý, mỗi năm còn phải tự lo việc lời lỗ của khách sạn.
Tới lúc này, dường như họ đã đi đến đường cùng rồi.
Nhưng đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.
Phải biết rằng, dẫu năm đó đất còn rẻ, làm cả hạng mục cũng phải mấy trăm triệu, trong đó phần lớn tài chính là đi vay.
“Đòn bẩy”(2) là con dao hai lưỡi trong ngành nghề tập trung vốn, có thể đạp bằng sóng gió nhưng cũng có thể bị cắn ngược. Mà vay tiền là quyết định theo kế hoạch dùng khoản hoàn khoản lúc trước, hiện giờ tiêu thụ hồi khoản không có, phải đi đâu kiếm tiền để hoàn?
Mà hợp đồng vay tiền quả thực không có hạn định chết, quy định vào thời điểm xảy ra một số tình huống, có thể hoàn khoản muộn một năm, nhưng tất cả điều kiện đều xây dựng trên nền tảng hạng mục có hiệu ích tốt, kéo dài hoàn khoản có thể mang đến lợi nhuận lớn hơn nữa, mà họ thì không phù hợp với một điều nào hết.
Sắp đến mùa đông, cũng có nghĩa là kỳ hạn hoàn khoản đã sát nút rồi.
Thời tiết ngày một lạnh hơn, khoản nợ hàng triệu như một thanh gươm treo trên đầu Damocles, ngày càng nguy hiểm hơn.
Mà mới chỉ bán được hai biệt thự, một trong số đó còn là do Lão Hùng tự mua.
Đầu tháng Mười hai, Lão Hùng quay về, người của văn phòng chính suýt nữa không nhận ra lão, con cá mè hoa mắt lươn ti hí trước kia như vừa đi hút mỡ, da dẻ lỏng lẻo như thoáng cái đã già thêm hàng chục tuổi.
Cả văn phòng chính đều do Ngụy Khiêm và Tam Béo quản lý, hai người ngày ngày mệt mỏi đi gặp bên cho vay, vật lộn muốn tìm đường xoay chuyển cho sự việc này.
Ngụy Khiêm gõ cửa phòng làm việc của Lão Hùng, giữa hai hàng lông mày sắp sửa nhíu thành một hào sâu: “Anh…”
Lão Hùng giơ tay ngắt lời.
Lão tránh né tầm mắt Ngụy Khiêm, giọng hơi yếu: “Rót cho tôi ly nước trước.”
Ngụy Khiêm hít sâu một hơi, im lặng rót ly nước lạnh đem đặt cái “cạch” trước mặt Lão Hùng, ngồi ngay trên bàn làm việc của lão, cáu tiết nói: “Uống cho sặc chết cha anh đi!”
Lão Hùng không hề đáp lại, uống một hơi hết sạch, sau đó chùi miệng: “Triệu tập mọi người, mở cuộc họp khẩn cấp.”
Ngụy Khiêm nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Mười phút sau, toàn bộ văn phòng chính, cả quản lý lẫn nhân viên bình thường, tụ tập hết trong phòng họp, Lão Hùng ngồi trên vị trí chủ tịch chấp hành để trống hơn nửa năm, im lặng như ngậm một hột thị to, chỉ nhìn chằm chằm tay mình mà ngây ra.
Phòng họp lặng ngắt như tờ, tất cả đều đang chờ người đứng đầu trên tinh thần lẫn thực tế có cách gì đó cho cảnh khó khăn trước mắt.
Vài phút gian nan qua đi, Lão Hùng rốt cuộc đã mở miệng: “Cả hạng mục, là tôi bất chấp ý kiến của mọi người, nhất định muốn thúc đẩy, tình hình như bây giờ, cũng do một tay tôi tạo thành, bản thân tôi cần gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”
Ngụy Khiêm cảm thấy tình hình không thích hợp lắm, mới định lên tiếng thì Lão Hùng như nhận thấy điều gì, ngẩng đầu nói trước: “Tổng giám đốc Ngụy có ý kiến thì lát nữa nói sau, chờ tôi tuyên bố xong quyết định này đã.”
Ngụy Khiêm nhích lại gần lưng ghế, cây bút trong tay quay một vòng, cùng Tam Béo liếc nhìn nhau, nghĩ bụng chuyện này chỉ sợ phải hỏng rồi.
Quả nhiên, Lão Hùng nói tiếp: “Hiện tại, về việc này, tôi đưa ra hai biện pháp giải quyết vấn đề, xin mọi người – cùng với các nhân viên quyết sách liên quan nghe qua rồi có quyết định.”
Lão hít sâu một hơi rồi đứng dậy.
“Thứ nhất, từ giờ trở đi, tôi xin gánh vác toàn bộ trách nhiệm, tôi sẽ mua cổ phần của các vị với giá cả hợp lý, giả như cuối cùng công ty phá sản, những người trách nhiệm có hạn phủi mông bỏ đi, người trách nhiệm vô hạn nếu bị bắt gánh vác trách nhiệm liên đới, thì tôi sẽ cho các vị một thỏa thuận, các vị đều có thể đòi bồi thường từ chính tôi, trong mười ngày làm việc, các vị có thể bắt đầu từ chức.”
Lão Hùng vừa dứt lời, mọi người liền bắt đầu xì xào bàn tán.
Tam Béo rốt cuộc không nhịn được cũng lên tiếng: “Được rồi được rồi, trật tự – anh Hùng, biện pháp dở hơi gì đây? Còn chưa phá sản đã cắt đứt đường lui trước? Những người khác không có trách nhiệm sao? Tôi cảm thấy tôi có trách nhiệm, nếu lúc trước chúng tôi đều quyết tâm không đồng ý, thì đề án hạng mục của anh triển khai được sao?”
Lão Hùng nở nụ cười chán chường, nói nhỏ: “Các cậu đều bị tôi ép buộc.”
Ngụy Khiêm: “Được rồi, anh đừng nói nhảm nữa, nói việc có ích đi, chuyện trước phá sản ấy.”
Lão Hùng nhìn gã một cái đầy ẩn ý, giơ tấm bảng chủ tịch chấp hành trên bàn mình: “Kế hoạch thứ hai, chính là tôi nhường lại vị trí này, từ giờ trở đi không còn bất cứ quyền phát ngôn gì với quyết sách của công ty, tôi chỉ chịu trách nhiệm gánh vác sau cùng, tổng giám đốc Ngụy sẽ thay tôi trở thành chủ tịch.”
Ánh mắt mọi người tập trung hết vào Ngụy Khiêm, khóe mắt Ngụy Khiêm giật liên hồi.
Lão Hùng lẳng lặng chuyển hướng sang gã: “Tổng giám đốc Ngụy, bây giờ thì anh có thể phát biểu ý kiến của mình rồi.”
–
Hồ Hán Tam là nhân vật đại địa chủ hung ác trong bộ phim Sao đỏ lấp lánh. Lão nhiều lần lưu lạc, nhưng kẻ ác sống lâu, lão luôn khôi phục địa vị và hô Hồ Hán Tam ta lại quay về rồi.
Đòn bẩy theo tác giả chú thích tức là có thể dùng khoản tài chính rất thấp để bẩy hạng mục rất lớn, nói đơn giản là vay nhiều tiền, nếu có lời thì từ khoản tiền nhỏ mang đến khoản lợi lớn, nhưng lỗ cũng tương tự vậy, sẽ khiến thiệt hại nặng hơn.