Việt Thần lại lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Sau khi ta nhìn thấy Tạ sư huynh, ảo giác liền biến mất.”
Chu Cố vội vàng phụ họa: “Ta cũng thế.”
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu đầy kỳ quái nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, chẳng lẽ là bởi vì tu vi của hắn quá cao nên có thể xua tan ảo giác xung quanh.
Tạ Lâm Nghiễn lại cau mày, cái gì cũng không giải thích, chỉ nói: “Chúng ta nhanh chóng tới đường phòng của trang chủ thôi, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Việt Thần rất tán thành: “Ma khí phủ quanh nơi này, cũng không biết trong ma khí có nguy hiểm nào không.”
Hắn lấy ra một vật ở trong lòng, vậy mà là một cái la bàn tản ra linh quang.
Việt Thần thấy Sở Nghiêu Nghiêu tò mò, ngượng ngùng cười: “Cái này do ta luyện chế, có thể xác định phương hướng trong ma khí.”
Hắn nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu mới nhớ tới đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang vốn chuyên tu mảng luyện đan và luyện khí. Xem ra Việt Thần là chuyên tu luyện khí.
Chu Cố thì móc ra một cái bình ngọc nhỏ, lấy linh đan bên trong ra phát mỗi người một viên, lại giải thích: “Đây là thanh linh đan, có thể phòng ngừa ma khí xâm nhập ở một mức độ nào đó.”
Tạ Lâm Nghiễn không nói gì, cũng không do dự, trực tiếp nuốt đan dược xuống. Sở Nghiêu Nghiêu thấy thế cũng bỏ đan dược vào trong miệng, đan dược trong nháy mắt tiêu tan, hóa thành một mảnh linh khí trong lành chảy vào trong đan điền.
Lúc này, Việt Thần xác định một phương hướng, nói với mọi người: “Đi thôi, bên này.”
Hắn dẫn đầu đi về phương hướng hắn tìm được, Chu Cố cũng bước nhanh chân đuổi kịp. Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc, vẫn không nói gì, cũng đi theo.
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Nàng nhấc chân đuổi kịp, vươn tay ra nhẹ nhàng kéo tay áo Tạ Lâm Nghiễn.
Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu nhìn. Sở Nghiêu Nghiêu nhìn bằng ánh mắt nghi vấn. Tạ Lâm Nghiễn chỉ lắc đầu, không hề có ý giải thích.
Trong lúc không khí có chút căng thẳng, Sở Nghiêu Nghiêu không tự chủ nín thở, im lìm đi theo bọn họ về phía trước.
Ngay sau đó, tay nàng đột nhiên bị cầm, giọng của Tạ Lâm Nghiễn vang lên bên tai: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Khác với mọi ngày, giọng điệu của hắn không mang một trêu đùa, giống như thật sự đang an ủi nàng. Giọng của Tạ Lâm Nghiễn rất nhỏ, hai người phía trước không nghe thấy.
Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, tiếp tục đi về phía trước làm Sở Nghiêu Nghiêu hoài nghi liệu có phải mình cũng sinh ra ảo giác hay không.
Sương mù dày đặc ở xung quanh nhấp nhô, làm cho người ta nghi ngờ trong bóng đêm giấu giếm nguy hiểm nào đó không biết tên. May mà, càng đi về phía trước, sương mù màu đen lại càng ngày càng nhạt, điều này cũng làm cho trong lòng mọi người thả lỏng phần nào.
Việt Thần đi đầu đột nhiên kinh hỉ hét to một tiếng: “Đến rồi!”
Tiếp đó, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người giống như xuyên qua một tầng hơi nước dày đặc. Nàng theo bản năng nhắm hai mắt lại, phía trước chợt lóe lên ánh sáng chói mắt. Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nháy mắt liền bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.
Hoàng hôn như máu, kéo một đường từ chân trời nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ. Nhưng rất kỳ lạ, vẻ đẹp này lại không khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác được chút đẹp nào. Trái tim của nàng không tự chủ được đập loạn lên, một loại hoảng hốt khó hiểu tràn ra toàn thân.
Hồi lâu, nàng mới hồi phục tinh thần, nhìn sang những người khác. Việt Thần và Chu Cố cũng bị cảnh tượng trước mắt chấn động, bọn họ ngơ ngác đứng tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời. Mà vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn cũng có chút kỳ quái, hắn như biết gì đó, lại giống như cái gì cũng không biết. Mày thoáng cau, mím môi, không nói lời nào.
Bốn người bọn họ lúc này đang ở trên đỉnh một trống trải của một ngọn núi nhỏ. Trên đỉnh núi cỏ dại mọc um tùm, không hề có hơi người.
“Không phải lúc chúng ta đi vào trời đã tối sao, tại sao nơi này vẫn là chạng vạng.” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi vấn đề trí mạng. Không phải Xích Hỏa Sơn Trang và bên ngoài có chênh lệch múi giờ chứ?
“Nơi này không phải Xích Hỏa Sơn Trang.” Chu Cố ngập ngừng, cả buổi mới nói được một câu như vậy.
“Không.” Việt Thần nhìn la bàn trong tay, lên tiếng phủ định lời nói của Chu Cố: “Nơi này chính là Xích Hỏa Sơn Trang.” Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Có lẽ cảnh tượng trước mắt chúng ta thấy có liên quan đến ma khí.”
“Ma khí không thể làm con người sinh ra ảo giác.” Người nói chuyện là Tạ Lâm Nghiễn, hắn dừng một lát, chỉ về phía trước nói: “Chúng ta tới bên kia xem thử đã.”
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn theo hướng hắn chỉ, bọn họ đứng ở trên đỉnh núi, vừa lúc có thể nhìn thấy không xa có một thôn trang nhỏ, nằm trong cây cối xanh tốt, tĩnh lặng, hiện ra vài phần tử khí.
Việt Thần suy nghĩ một lát, gật đầu đồng ý: “Cũng được, đi xem chỗ đó có người hay không, hỏi bọn họ có biết tình huống chỗ này là gì hay không.”
Bọn họ quyết định xong liền tiếp tục lên đường.
Sở Nghiêu Nghiêu thừa dịp Việt Thần và Chu Cố đi ở phía trước, nhỏ giọng hỏi Tạ Lâm Nghiễn: “Ngươi có phải biết cái gì không?”
“Ta không biết.” Tạ Lâm Nghiễn phủ định suy đoán của nàng.
“Vậy sao vừa nãy ngươi biểu hiện kỳ lạ như vậy?” Sở Nghiêu Nghiêu không tin.
Tạ Lâm Nghiễn cúi đầu nhìn nàng một cái, giọng lạnh lùng: “Ngươi rất hiểu ta sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn làm nghẹn, một câu cũng không nói ra được. Hắn đây là làm sao? Tại sao lại tức giận?
Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu thấu đi theo phía sau hắn, bĩu môi, cũng lười phản ứng với hắn.
Đi được vài bước, Tạ Lâm Nghiễn lại quay đầu, mặt không kiên nhẫn nhìn nàng, giọng nói bất thiện: “Cách ta xa như vậy làm gì?”
Hắn vươn tay ra kéo cổ tay nàng, kéo nàng đến bên cạnh mình.
Sở Nghiêu Nghiêu: “…”
Bọn họ bên này hơi lớn tiếng, Việt Thần lẫn Chu Cố đều quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy Tạ Lâm Nghiễn kéo tat Sở Nghiêu Nghiêu. Trong nháy mắt, hai người đều lúng túng quay đầu, tiếp tục đi về phía trước đi. Hiển nhiên đã hiểu lầm.
Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu trừng Tạ Lâm Nghiễn, hắn lại nhướng mày cười một tiếng, không thèm để ý.
Tu tiên giả mặc dù đi nhanh, nhưng dù sao cũng xa. Mãi đến khi trời tối, bọn họ mới nhìn thấy cửa thôn trang ở phía xa. Nói là cửa, nhưng chỉ là mấy khối đá đắp lên mà thành lối vào, trông rất đơn sơ nghèo túng.
Việt Thần cực kỳ khó hiểu: “Ta từ nhỏ đã tới Xích Hỏa Sơn Trang, chưa từng nhớ ở gần sơn trang có thôn trang như vậy…”
Chu Cố hoài nghi nói: “Sư huynh, la bàn của huynh không chỉ sai rồi chứ?”
“Làm sao có thể!” Việt thần cả đường nói chuyện dễ gần lại đột nhiên gân cổ lên: “La bàn này của ta đến trưởng lão Kim Đan cũng nói dùng tốt!
Tu sĩ luyện khí phần lớn đều không chịu được người khác phê bình sản phẩm của họ không tốt.
“Rồi rồi rồi! La bàn của sư huynh không có vấn đề.” Chu Cố có chút dở khóc dở cười.
Hắn nghĩ nghĩ, vậy mà quay đầu lại hỏi Tạ Lâm Nghiễn và Sở Nghiêu Nghiêu: “Không biết Tạ sư huynh và Sở sư muội là đệ tử chuyên tu đạo nào?”
Lúc trước vẫn luôn quên hỏi vấn đề này, Chu Cố bây giờ lại nghĩ tới. Trong Xích Hỏa Sơn Trang này tổng cộng chuyên hai đạo, luyện đan được gọi là đan đạo, luyện khí được gọi là đỉnh đạo. Sau khi đệ tử gia nhập môn phái đều sẽ lựa chọn chuyên một cái để nhập môn hạ.
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, nàng căn bản không phải đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang, lúc trước cũng chưa thương lượng với Tạ Lâm Nghiễn về thân phận nên nhất thời không trả lời được.
Tạ Lâm Nghiễn lại rất trấn định: “Sở sư muội là đỉnh đạo, ta là đan đạo, có điều sư muội nàng ấy cũng không am hiểu luyện khí, nhưng đối với trận pháp chi đạo lại cảm thấy rất hứng thú.”
Chu Cố khẽ gật đầu, thậm chí còn khen Sở Nghiêu Nghiêu một câu: “Trận pháp chi đạo rất lợi hại.”
Sở Nghiêu Nghiêu chột dạ cười. Việt Thần tựa hồ cũng muốn chen vào nói cái gì đó, ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lại đột nhiên ngưng trọng, giơ ngón trỏ kề lên môi, trầm giọng nói: “Đừng nói.”
Việt Thần và Chu Cố đều bị câu nói bất thình lình của Tạ Lâm Nghiễn dọa hoảng sợ, không khỏi nín thở, mặt khẩn trương nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, Tạ Lâm Nghiễn hỏi: “Các ngươi có nghe được tiếng gì không?”
Việt Thần và Chu Cố đều lắc đầu, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không nghe thấy gì.
“Nghe kỹ vào.” Sắc mặt Tạ Lâm Nghiễn ngưng trọng.
Ba người nghiêng tai lắng nghe, cẩn thận phân biệt các tiếng động xung quanh. Qua hồi lâu, Sở Nghiêu Nghiêu rốt cuộc nghe được tiếng động khác biệt. Đó là một tiếng ầm vang giống sét đánh, từ trong hẻm núi vang lên, càng ngày càng gần. Sắc mặt của Việt Thần và Chu Cố thay đổi, bọn họ hiển nhiên cũng nghe được.
