Vừa nghe đến hai chữ manh mối, Tạ Cát Tường lập tức lên tinh thần.
Nàng nhanh nhẹn đổi bộ xiêm y khác, đeo lên lưng ba lô thỏ của mình, sau đó liền bị Hạ Uyển Thu anh tư táp sảng cho ngồi trên lưng ngựa phía sau nàng.
Hạ Uyển Thu nói với nàng: “Tạ thôi quan, ôm chặt ta.”
Tạ Cát Tường: “……”
Cánh tay nàng căn bản không đủ dài, eo Hạ Uyển Thu cũng thực tinh tế, nên lúc này mới có thể miễn cưỡng nắm chặt đai lưng, ôm chặt nàng.
Vì chăm sóc Tạ Cát Tường, Hạ Uyển Thu cưỡi ngựa cũng không nhanh, một đường cơ hồ là đi từng bước một đến Cao Đào Tư, mặc dù vậy, nhưng Tạ Cát Tường vẫn cảm thấy đặc biệt hiên ngang.
“Hạ giáo úy, ngươi thật sự quá lợi hại, cái gì cũng biết!” Tạ Cát Tường được Hạ Uyển Thu đỡ xuống ngựa, thiệt tình khen ngợi một câu.
Ánh mắt Hạ Uyển Thu dao động, trên mặt nàng không hề có vui sướng khi được khen, mặt vẫn không có biểu tình.
“Đa tạ khích lệ.” Hạ Uyển Thu nhàn nhạt nói.
Tạ Cát Tường híp mắt cười, nhìn nhìn cần cổ nàng đỏ rực, không chọc nàng nữa.
Đi vào Cao Đào Tư, Tạ Cát Tường chào hỏi Bạch Đồ trước, Bạch Đồ liền cười lớn tiếng nói: “Ai u Tạ nha đầu, ngươi tới thật đúng lúc, áo cưới kia cũng mới vừa tra được manh mối.”
Tạ Cát Tường ngồi đối diện Bạch Đồ, nghiêm túc nghe giáo úy bẩm báo.
Bởi vì hai bộ áo cưới quả thực giống nhau như đúc, cho nên đều được điều tra cùng một lúc, các giáo úy căn cứ theo bộ dáng áo cưới đến hỏi từng nhà, rốt cuộc hôm nay đã hỏi được xuất xứ áo cưới.
Giáo úy trẻ kia lần đầu tiên gặp mặt Triệu Thụy, ngay từ đầu lời nói còn chưa lưu loát, chờ khi Tạ Cát Tường tới, gương mặt đáng yêu tươi cười nhoáng lên, không biết như thế nào hắn lại lập tức bình tĩnh.
“Hai bộ áo cưới cùng giày vớ, đều được xuất ra từ một nhà bán trang phục,trong phố bán đồ may thêu gần Viên Môn kiều*, tên là Tuệ Hồng Trang, áo cưới loại này là kiểu dáng mới nhất, hoa văn thêu cũng xinh đẹp nhất, cô nương các gia đình bình thường thích nhất, gần đây bán rất khá.”
Giáo úy nói cho hết lời, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó tiếp tục nói: “Lão bản nhớ lại, nói các nhà đến cửa hàng thường chỉ mua một bộ, nhưng đều là tân nương tử sắp thành thân tự mình đến xem, hoặc là bà bà mẫu thân tới chọn, bình thường còn cần sửa lại kích cỡ, mũ phượng cũng cần tương xứng với đồ trang sức, xiêm y đều giống nhau, nên đồ trang sức cần phải đa dạng một chút.”
Gia đình người thường thành thân, như vậy là đã rất long trọng.
Cho nên lão bản đối với người mua một hơi hai bộ áo cưới, thậm chí giày vớ đồ trang sức đều giống nhau, thật ra có chút ấn tượng.
“Lão bản nói, người mua hai bộ áo cưới chính là một người trẻ tuổi, mặc áo ngắn vải thô, tóc cũng có chút hỗn độn, bộ dáng rất có tinh thần, lão bản lúc ấy cho rằng hắn mua cho tân nương tử của ca ca, còn cho hắn mang về nhà để tân nương tử thử, nếu kích cỡ không vừa, giày có thể đổi, xiêm y cũng có thể sửa.”
Nhà này thực biết buôn bán.
“Bất quá người mua áo cưới lúc ấy rất gấp gáp, lão bản nói cái gì hắn tựa hồ cũng không nghe, chỉ vội vội vàng vàng thanh toán bạc liền rời đi, một câu cũng không nói.”
Triệu Thụy nói: “Có cho lão bản nhận người?”
Cao Đào Tư có một cao thủ họa chân dung rất lợi hại, vẽ nhân vật rất giống, Triệu Thụy cũng rất cẩn thận, cho giáo úy cầm tranh vẽ hai huynh đệ Ngô Đại Lượng, Ngô Đại Quang đi theo dò hỏi, thật không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Giáo úy dứt khoát trả lời lưu loát: “Vâng, lão bản nhận ra người tới, hắn nói người đến mua áo cưới chính là Ngô Đại Lượng.”
Mọi người ở đây đều có chút ngây người.
Vừa rồi giáo úy tới báo, nói khi Ngô Đại Lượng đang tiến vào Phụng Thiên thành đã bị bắt, đang trên đường áp giải về kinh thành, sao việc chọn mua áo cưới lại có quan hệ với Ngô Đại Lượng?
Tạ Cát Tường như suy tư gì nói: “Khi Ngô Đại Lượng mất tích, chúng ta vốn cũng có suy đoán, Ngô Đại Lượng trên đường về nhà đụng phải hung thủ giết hại Chu Tử Quyên, hung thủ bị Ngô Đại Lượng nhìn thấy khuôn mặt, bởi vậy giết người diệt khẩu, phơi thây hoang dã, nhưng hiện tại Ngô Đại Lượng không chết, do đó suy luận này không thành lập.”
“Ngô Đại Lượng không chết, thậm chí còn một mình đi đến nơi khác, một đường lén lút, khi vào thành bị giáo úy liếc mắt một cái nhìn thấu,” Triệu Thụy trầm giọng nói, “Có khi nào hắn không phải là người bị hại, mà lại là kẻ hại người không?”
Tạ Cát Tường nghe Triệu Thụy nói xong, lập tức trầm tư.
“Đối với cái chết của Kim nhị cô nương, Ngô Đại Lượng kỳ thật có thời gian gây án, lúc ấy Ngô Đại Quang nói trước khi bọn họ nhận được tin có thuyền về, Ngô Đại Lượng cũng không ở nhà, chờ hắn đi được nửa đường mới đụng phải đệ đệ, Ngô Đại Lượng vẫn chưa nói chiều hôm đó đã đi nơi nào.”
Kim nhị cô nương chết trước lúc cấm đi lại ban đêm, Ngô Đại Lượng vừa lúc có thời gian gây án.
Nhưng đối với Chu Tử Quyên, Ngô Đại Lượng lại hoàn toàn không có thời gian, giờ Dần (3g – 5g sáng), hắn và Ngô Đại Quang cùng nhau tan làm.
Tạ Cát Tường nói như thế xong, đột nhiên nói tiếp: “Mấy manh mối về Ngô Đại Lượng, đều do Ngô Đại Quang cung cấp, nói cách khác, chúng ta chỉ có lời nói một phía từ Ngô Đại Quang.”
Đúng vậy, hắn nói mình cùng Ngô Đại Lượng gặp mặt trên đường, cũng nói Ngô Đại Lượng rời khỏi bến tàu Nam Giao vào giờ Dần, nhưng quản gia Kim Hồng Minh lại biết rất rõ, tiền công lúc đó là do Ngô Đại Quang nhận thay Ngô Đại Lượng, Ngô Đại Quang nói Ngô Đại Lượng đau bụng đi như xí, quản gia Kim Hồng Minh cũng biết hai huynh đệ này rất nhiều năm, lập tức đưa thẳng tiền công cho Ngô Đại Quang.
Như vậy, nếu lại kết hợp với việc Ngô Đại Lượng bỏ trốn ra bên ngoài, vậy hai vụ án mạng có thể suy đoán lại lần nữa không?
Không biết vì sao Ngô Đại Lượng giết Kim nhị cô nương trước, rồi lại giết hại thê tử Chu Tử Quyên, đồng thời yêu cầu Ngô Đại Quang giấu giếm thay mình, sau đó tranh thủ một thời gian, để hắn có thể chạy trốn mà không bị đuổi bắt.
Nhưng hết thảy mọi chuyện, đều phải có nguyên nhân, vậy vì sao hắn phải giết Kim nhị cô nương.
Khi Ngô Đại Lượng bị đưa đến nhà lao Cao Đào Tư, đã là lúc mặt trời lặn.
Nắng ấm lập lòe chìm nổi trong rán chiều, chiếu ra một mảnh ánh sáng muôn màu rực rỡ.
Tạ Cát Tường đi theo Triệu Thụy cùng Bạch Đồ bước xuống bậc thang, từng bước một đi vào trong nhà lao âm trầm.
Ngô Đại Lượng bị nhốt ở một phòng giam trong đó, hắn gầy ốm, da ngăm đen, tuổi còn trẻ nhưng lại không có sức sống.
Bộ dáng hắn rất giống Ngô Đại Quang, chỉ là diện mạo càng thêm tuấn lãng, mặt mày cũng càng thanh tú.
Nhưng tất cả những thứ này, đều bị hai mắt vô thần cùng đôi môi khô khốc của hắn phá hỏng, làm người đối diện hắn không sinh ra được bất cứ hảo cảm nào.
Ngô Đại Lượng vừa thấy bóng dáng Triệu Thụy, liền giống như phát điên, nhào lên nắm lấy lan can phòng giam.
Hắn gào rống: “Người do ta giết, do ta giết, cho ta giải thoát đi.”