Ông Cảnh Vũ suy nghĩ một chút, phân phó: “ Làm thịt đi, cắt lấy phầm mềm nhất đưa qua cho lão phu nhân, cũng cắt hai mươi cân mang qua Nhị phòng ”
Suy nghĩ thêm rồi lại nói: “ Quản sự trong phủ đều đưa qua hai cân, lấy mười cân giữ lại ủ đông lạnh để làm đồ ăn, còn lại đưa đi phòng bếp, để mọi người đều nếm thử một chút ”
Phồn Tinh ham ăn nghe được như vậy, con mắt đều phát sáng, sau đó liền xoay người ra khỏi phòng.
Minh Nguyệt khẽ cười: “ Không nghĩ hầu gia ở Khánh Lĩnh Sơn vẫn nhớ nhung nương tử ”
Ông Cảnh Vũ cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lan ca nhi.
Thằng nhóc này thích ngủ, ban nãy vừa mới tỉnh, hiện giờ cái miệng nhỏ lại bắt đầu ngáp.
Minh Nguyệt nói: “ Hầu gia hơn một tháng qua cũng chỉ trở về một lần, chờ thêm mấy ngày nữa, tiểu công tử xem chừng đều không nhận ra hầu gia ”
Ông Cảnh Vũ vỗ nhè nhẹ Lan ca nhi đang buồn ngủ, thả nhẹ thanh âm nói: “ Lan ca nhi còn chưa hiểu biết đâu, nhưng nếu chờ hắn bắt đầu hiểu biết, mười ngày nửa tháng không gặp được cha hắn, đoán chừng thật đúng là không nhớ ra được ”
Chỉ chốc lát, Lan ca nhi liền ngủ mất, miệng nhỏ hơi mấp máy rất là đáng yêu.
Cũng không biết có phải đã nghĩ thoáng không, Tạ Quyết cũng không ra ngoài lêu lổng, mà là kiến công lập nghiệp, không thường xuyên trở về cũng không quan trọng, chỉ cần hắn nhớ thương hài tử là được.
Nhớ tới Tạ Quyết, mới nhớ tới lời Phồn Tinh vừa nói, lông mày nhăn lại.
Tạ Quyết năm ngày nữa trở về.
Nàng ở cữ xong cũng đã hơn nửa tháng, qua một thời gian nữa là hai tháng, dựa theo y nữ nói, cũng là có thể cùng phòng.
Kéo dài một năm cũng đủ rồi.
Tóm lại vẫn là phu thê, nàng chịu không được hắn có thiếp thất, tất nhiên không có khả năng một mực không chung phòng.
Cho nên việc này cũng không có gì lớn, Ông Cảnh Vũ cũng rất thoáng.
Nhoáng một cái, năm sáu ngày chỉ trong cái chớp mắt.
Không đi ra ngoài, cũng đều nghe được thanh thế cực lớn ở bên ngoài.
Thánh giá đưa về trong cung, sau một canh giờ Ông Cảnh Vũ mơ hồ nghe được có người hô to “hầu gia trở về”.
Ông Cảnh Vũ không chút hoang mang phân phó hạ nhân chuẩn bị nước nóng cùng trà nóng, còn có đồ ăn.
Ước chừng non nửa khắc, Tạ Quyết một thân nhung trang ô sắc, chân đạp giày đen từ ngoài phòng nhanh chân đi vào trong phòng.
Có lẽ là vội vàng trở về phủ, cho nên đến cả roi ngựa trong tay cũng chưa buông xuống.
Trên người hắn còn mang theo chút hàn ý của mùa xuân, vừa vào trong phòng có hơi lạnh lan tràn ra.
Ông Cảnh Vũ ôm Lan ca nhi, trông thấy hắn tiến đến, liền đứng cười với hắn một tiếng: “ Phu quân cuối cùng cũng trở về ”
Tạ Quyết nhìn chằm chằm nàng một lát, mới cất bước đi tới, đến gần cúi đầu mắt nhìn nhi tử trong ngực nàng.
Gần một tháng không thấy, nhi tử đều sắp nhận không ra được rồi.
Tạ Quyết nhớ kỹ lúc mình rời đi, đứa nhỏ này không có trắng như vậy, con mắt cũng không có to như thế.
Chừng hai tháng, Lan ca nhi bỗng nhiên nhìn thấy xuất hiện thêm người lạ, mở to đôi mắt sáng lập lòe, trừng mắt nhìn lại, nương theo đó khóe miệng cũng cong lên.
Tiểu gia hỏa này là đang cười.
Tạ Quyết sửng sốt trong chớp mắt.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tạ Quyết thầm nghĩ giống a nương của hắn.
Không khỏi giơ tay lên, đang muốn sờ lên gương mặt trắng nõn kia một chút thì thu tay về: “ Chưa rửa tay ”
Ông Cảnh Vũ nói: “ Thiếp để người bên ngoài phòng chuẩn bị nước nóng, phu quân đi tắm rửa trước ”
Tạ Quyết gật đầu, sau đó đem roi ngựa để lên bàn rồi đi tìm quần áo, xong quay người đi ra nhĩ phòng.
Tạ Quyết ở bên ngoài tắm rửa xong, Ông Cảnh Vũ đem Lan ca nhi bỏ vào trong ngực hắn.
Lan ca nhi nằm ở trong ngực mềm mại, Tạ Quyết mơ hồ ngửi được mùi sữa thơm nhàn nhạt rất dễ chịu.
Đôi mắt Lan ca nhi to đen lúng liếng, nhìn qua rất thông tuệ.
Tạ Quyết cũng không biết đùa bỡn hài tử như nào, Lan ca nhi ở trong ngực ấm áp nằm một lúc, liền há miệng ngáp một cái, con mắt ngập nước.
Lúc này, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng của tỳ nữ “lão phu nhân”.
Nghe được thanh âm này, con mắt Lan ca nhi đang nửa khép lại thì lại lần nữa mở ra, giống như có một chút mờ mịt.
Tạ Quyết nghe được tổ mẫu đến đây, cũng ôm Lan ca nhi đứng lên.
Lão thái thái từ ngoài phòng tiến đến, Tạ Quyết chào một tiếng “tổ mẫu”
Lão thái thái cười híp mắt nói: “ Ta thực chông mong ngươi về a ”
Nói thì nói như thế, nhungeánh mắt lại nhìn chằm chằm tằng tôn.
Đi tới càng là nói: “ Nhanh để cho ta ôm tằng tôn chút ”
Có thể thấy được, có tằng tôn liền quên luôn tôn tử.
Ông Cảnh Vũ đứng một bên chỉ biết cười.
Lão thái thái ôm trong ngực đùa giỡn, Lan ca nhi nháy mắt lấy lại tinh thần.
Ước chừng một lúc sau, Ông Minh Tuyển về cùng Tạ Quyết cũng đã rửa mặt đi qua đây.
A huynh cùng lão thái thái ở Trử Ngọc Uyển dùng bữa trưa sau đó mới rời đi.
Tạ Quyết muốn đi một chuyến tới Minh Quốc Công phủ, cho nên ăn trưa xong cũng ra khỏi phủ.
Theo Tạ Quyết trở về, Phồn Tinh cũng nghe ngóng được khá nhiều việc về cuộc săn bắn mùa xuân.
Trong đó có cả hôn sự của Mục vương, thánh nhân trên miệng định ra là đích nữ ngự sử trung thừa Tào đại nhân.
Về phần là đích nữ nào, trên miệng cũng không nói rõ.
Việc này nằm trong dự tính của Ông Cảnh Vũ. Cũng không ngoài dự liệu, chờ ít ngày nữa sẽ xác định được là ai.
Buổi chiều, Ông Cảnh Vũ bận rộn một lúc lâu, rồi đi tắm rửa.
Lúc tắm rửa xong trở về, thấy Tạ Quyết ngồi ở nhuyễn tháp dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc Lan ca nhi.
Nghe được tiếng động, Tạ Quyết nâng ánh mắt nhìn lại.
Trong phòng yên tĩnh, ánh mắt hai người chạm nhau ở không trung.
Ánh mắt Tạ Quyết tĩnh mịch, giống như có thứ gì đang cuộn trào.
Mấy năm phu thê, Ông Cảnh Vũ có gì mà không hiểu? Nhưng không có một chút cảm giác khẩn trương.
Nhiều năm như vậy ngẫu nhiên cũng nghĩ tới.
Lúc này Lan ca nhi bỗng nhiên lẩm bẩm vài tiếng, theo đó nhỏ giọng khóc lên.
Tạ Quyết sững sờ, hoàn hồn nhìn về phía Lan ca nhi.
Chỉ thấy nhi tử méo môi ủy khuất vô cùng.
Ông Cảnh Vũ cũng vội vàng đi tới, khom lưng ôm lấy nhi tử.
Lúc thê tử đến gần, thân thể khom xuống, Tạ Quyết ngửi được mùi hương hoa thơm ngào ngạt, trừ mùi đó ra còn có mùi sữa nhàn nhạt…
Hắn nhìn thấy vạt áo lộ ra một mảnh ngực trắng nõn.
Ông Cảnh Vũ ôm nhi tử, ra bên ngoài gọi nhũ mẫu.
Nhũ mẫu vào trong phòng, Ông Cảnh Vũ nói với nàng ta: “ Tiểu công tử có lẽ là đói bụng ”
Nhũ mẫu ôm tiểu chủ tử, theo đó ôm đi sang phòng sát vách.
Ông Cảnh Vũ đóng cửa phòng xoay người lại, đi đến gần Tạ Quyết khiến hắn giật nảy mình.
Tạ Quyết cúi xuống, đem nàng bế lên đi đến giường lớn.
Bên trong giường, thân thể nam nhân cường tráng hoàn toàn đem nàng bao bọc lại.
Nàng cong môi cười một tiếng, giữa lông mày lơ đãng lộ ra quyến rũ, khiến cho thân thể nam nhân bỗng nhiên cứng đờ.
Mây mưa tới vừa vội vừa mãnh liệt, giống như một bình rượu mạnh.
Dương chi bạch ngọc* chạm vào cánh tay rắn chắc của hắn, mềm giọng ngọt ngào nói: “ Phu quân đừng vội, chậm chút ”
(*Dương chi bạch ngọc: loại ngọc rất được tôn vinh và ưa chuộng, là cực phẩm đại biểu cho phẩm chất của người quân tử và đặc biệt được làm ngọc ấn, ngọc bội cho vua chúa, quý tộc).
Xuân sắc vô hạn khiến tuổi trẻ lại không có kinh nghiệm gì huyết khí phương cương*, nam tử đột nhiên luân hãm vào trong đó.
(*Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết).