“Nhìn giống như em ép cưới anh vậy”
Lão cười hả hê: “Rõ ràng là như vậy rồi còn gì, còn có ảnh làm bằng chứng”
Tôi: “…”
Tự nhủ không được đánh người bệnh.
Tôi sờ sờ mặt lão kiểm tra xem thân nhiệt đã mát hay chưa, tiện thể hỏi :”Sao hôm nay anh lại khóc nhiều như vậy?”
Lướt ngón tay ở dưới đôi mắt bị sưng của lão, tôi lại cảm thấy đau lòng không nguôi.
Lão chợt thở dài mang theo bầu tâm sự: “Anh đợi ngày hôm nay đã rất lâu rồi, suýt chút đã đánh mất em vài lần…”
Nụ cười của lão trở nên dịu dàng lẫn yên bình: “Thành tựu quan trọng nhất cuộc đời anh là lấy em đạt được rồi, nên phải khóc ăn mừng”
Tôi cười bất lực trước suy nghĩ của lão, để trở phần quan trọng trong cuộc đời của một ai đó không hề dễ dàng, tôi lại có thể làm được khi có lão.
#129
Bên thợ chụp ảnh tại bữa tiệc gửi file ảnh qua cho tôi, lúc xem ảnh mới phát hiện ra có rất nhiều khoảnh khắc đẹp tôi đã bỏ lỡ.
Có một vài bức ảnh chụp phụ huynh hai nhà ngồi ở bàn bên dưới lặng lẽ lau nước mắt khi tôi với lão đứng trên sân khấu.
Tôi vẫn còn nhớ như in từng câu nói của lão ở bữa tiệc, lão nói: “Tất cả những gì anh cho em là tất cả những gì anh có, kể cả khi anh chẳng có gì trong tay, anh cũng sẽ không bao giờ để em phải vì anh mà hạ mình chịu khổ”
Tôi ích kỷ lắm, nhưng tình yêu dành cho lão chưa bao giờ keo kiệt.
Mẹ chồng từng có khoảng thời gian khổ tâm vì lão, bà cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy lão trưởng thành.
Ba mẹ tôi cũng đã có thể an lòng khi gả tôi cho một người đàn ông yêu thương tôi vô hạn.
Sau này tôi và lão cũng sẽ trở thành cha mẹ, cũng sẽ nếm trải được những vui buồn lo lắng mà ba mẹ dành cho chúng tôi.
Làm bậc cha mẹ không hề đơn giản, con đau sẽ khóc, nhìn con hạnh phúc cũng sẽ khóc, bởi giới hạn cuối cùng của tình yêu chính là nước mắt.