Khương Tự lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ngừng thì tốt, người cũng nên trở lại.”
A Man là người hay hóng chuyện, nghe vậy lập tức cười nói: “Phải nha, nô tỳ nghe nói hôm nay Hoàng Thượng dẫn đầu bách quan huân quý đi ngoại ô tế thiên, bởi vì gió tuyết mà ngủ lại bên ngoài, tuyết ngừng thì ngày mai mới có thể trở về.”
Khương Tự nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Ta là nói A Cẩn nên trở về rồi.”
A Man nhất thời nghe không rõ, vội hỏi: “Chủ tử, ngài nói cái gì?”
Khương Tự thu hồi suy nghĩ liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Không nói gì cả, đi nghỉ ngơi đi. Sáng mai nhớ rõ phân phó phòng bếp làm thịt chưng.”
Thịt heo béo gầy giao nhau cắt thành từng miếng đều đều, rửa qua nước rồi trộn với gia vị hầm nhừ sau đó lại cắt miếng xếp ở trên đậu que khô, rắc muối, đường này nọ, tỏi giã cũng là ắt không thể thiếu, cho vào lồng chưng, một chén lớn thịt chưng mùi thơm nức mũi liền hoàn thành.
Ở trong ngày mùa đông này ăn thịt chưng giòn nhừ kèm với đậu que thẩm thấu mùi thịt chua, quả thực là mỹ vị vô thượng.
A Man tưởng tượng liền nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, đề nghị nói: “Nô tỳ cảm thấy bôi thêm chút chao để vào lồng chưng sẽ càng mỹ vị.”
Khương Tự không khỏi bật cười.
Úc Thất thích ăn thịt chưng, nhưng mà sau khi thịt chưng lạnh toàn là dầu mỡ không thể vô miệng, vào mùa đông nhất định phải vừa ra nồi nhân lúc còn nóng ăn mới mỹ vị. Hắn ở Tông Nhân Phủ ngây người mấy ngày, khi đưa cơm không có món này, tự nhiên là ăn không được.
A Man nghiêm túc cùng nàng thảo luận làm chưng thịt như thế nào thì tư vị sẽ càng tuyệt, khiến Khương Tự thực thoải mái.
Nàng chính là thích đơn giản như A Man vậy, có tư có vị trôi qua tháng ngày.
“Vậy một chén chao, một chén tỏi giã, chờ ngày mai nếm thử loại nào ăn ngon hơn.”
A Man vô cùng cao hứng đáp ứng, đỡ Khương Tự lên giường, chờ mong đến ngày mai.
Trong Tông Nhân Phủ, Úc Cẩn nhìn chằm chằm nóc nhà đồng dạng cũng không ngủ được.
Đã vài ngày không nhìn thấy A Tự rồi.
Sớm biết thế hẳn nên nhịn một chút, thì giờ sẽ không cùng A Tự tách ra.
Úc Cẩn lật qua, rồi lại lật lại, ở trên giường như bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại.
Tiểu lại trông coi nhịn không được thò đầu nhìn.
Úc Cẩn một con mắt hình đao phi qua, vẫy vẫy tay với tiểu lại.
Tiểu lại thò tới: “Vương gia có gì phân phó? Có phải muốn uống nước không?”
Úc Cẩn ngồi dậy, lười biếng nói: “Trời lạnh thế uống nước cái gì, ta muốn ăn thịt chưng.”
Tiểu lại ngẩn ngơ.
Gã có phải nghe lầm hay không?
“Ngươi không nghe lầm, bổn vương muốn ăn thịt chưng.”
Da mặt tiểu lại run lên: “Vương gia, trước mắt tiểu nhân không có chỗ cho ngài làm thịt chưng nha.”
“Làm không được?”
Tiểu lại gật mạnh đầu: “Làm không được.”
“Thịt chưng cũng làm không được?”
Tiểu lại chỉ thiếu nước quỳ xuống: “Vương gia, Tông Nhân Phủ lại không phải tửu lầu, đừng nói là nửa đêm, cho dù là ban ngày cũng không phải muốn làm thịt chưng là liền làm thịt chưng nha.”
Lại nói vị gia này là đang ngồi tù đó, còn tưởng đang ở trong Vương phủ chắc.
Úc Cẩn thở dài một hơi, buồn bã nói: “Nơi này xác thật không tự tại bằng Vương phủ, vẫn là sớm sớm đi ra ngoài thôi.”
Tiểu lại giật giật khóe miệng, trong lòng có vài phần khinh thường.
Cho rằng Tông Nhân Phủ là muốn ra liền ra? Nơi này chuyên môn giam giữ hoàng thân quốc thích, không có Hoàng Thượng mệnh lệnh tiến vào cũng đừng hòng đi ra ngoài nữa.
Yến Vương đánh Thái Tử, lấy kinh nghiệm của gã ít nhất phải nhốt nửa năm.
“Đi lấy giấy bút đến đây đi.”
“Ngài muốn viết thư?” Tiểu lại suy đoán nói.
Úc Cẩn liếc gã một cái, không kiên nhẫn nói: “Viết thư gì, ta vẽ một chén thịt chưng nhìn một cái.”
Tiểu lại: “……” Gã dám khẳng định, loại người như Yến Vương ít nhất sẽ bị nhốt một năm, nhốt không đến gã tự vả miệng!
Trong lòng Úc Cẩn lại thở dài thật sâu.
Muốn ăn thịt chưng, càng muốn A Tự, thậm chí ngay cả mặt chó Nhị Ngưu kia đều có vài phần tưởng niệm.
Hôm sau thái dương ló sớm, dần dần nhô cao, hòa tan tuyết đọng hơi mỏng trên mặt đất.
“Hoàng Thượng, khởi giá hồi cung ạ.” Một đêm không thể chợp mắt Phan Hải xin chỉ thị nói.
Cảnh Minh Đế đứng dậy, tay áo rộng vung lên: “Hồi cung!”
“Khởi giá ——” Tiếng hét cao nhiễu loạn thanh tịnh của Thúy Loa sơn, rất nhanh một đội ngũ dài như rồng rắn uốn lượn dọc theo đường núi chậm rãi đi xuống.
Tuyết tan, mặt đất còn hơi trơn ướt, đội ngũ dùng thời gian dài hơn so với khi tới cuối cùng về tới hoàng thành.
Nhìn ngói vàng tường đỏ quen thuộc, Cảnh Minh Đế nhẹ nhàng thở phào.
Cuối cùng đã trở lại, nên tính sổ rồi.