Để bái tế vong linh của những tướng sĩ nơi biên giới, Tần Như Lương đã lãnh phạt đánh thêm 50 gậy lớn thì chuyện mới kết thúc.
Trên dưới phủ tướng quân còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã có quan binh đến dỡ tấm biển “phủ tướng quân” trước cửa lớn xuống.
Đêm qua hắn ta mới chịu phạt đánh, hôm nay lại chịu thêm 50 gậy lớn.
Ngay cả hắn ta của trước đây cũng sẽ bị đánh đến hộc máu, huống hồ bây giờ thân thể của hắn ta đã không bằng trước đây nữa. Vừa lãnh phạt 50 gậy lớn xong thì hắn ta phải có người khác khiêng về phủ.
Hắn ta bị tước đoạt quan bào, áo trắng nhuộm đầy máu tươi.
Thẩm Nguyệt gạt mọi người ra, vừa bước lên thì đã nhìn thấy bộ dáng anh tuấn của hắn trở nên tái nhợt, trên y phục toàn là máu tươi.
Thẩm Nguyệt vào chủ viện thì không bước ra nữa. Nàng chữa trị vết thương cho Tần Như Lương, bảo Ngọc Nghiên sắc thuốc trước cửa, không hề dừng lại.
Trong mắt hạ nhân, mấy ngày trước hai người còn giương cung bạt kiếm với nhau, bây giờ một người ngã xuống thì người còn lại lại cực nhọc ngày đêm chăm sóc.
Rốt cuộc công chúa vẫn dành tình cảm cho tướng quân. Sở dĩ trước đây hai người trở mặt với nhau cũng là bởi vì quá yêu nên hóa hận, chuyện này có thể lý giải được.
Cho dù gián điệp trong phủ có nhìn thấy thì cũng không cảm thấy có gì lạ để bẩm báo, dù sao ngay từ đầu cả kinh thành đều biết Tĩnh Nguyệt công chúa vô cùng yêu thương tướng quân.
Nhưng bây giờ Tần Như Lương đã không còn là tướng quân nữa.
Trong khoảng thời gian đó, Hạ Du đã cho người gửi thư mời Thẩm Nguyệt đến nói chuyện. Chỉ là Thẩm Nguyệt bận chăm sóc cho Tần Như Lương cho nên vẫn chưa bước ra khỏi cửa.
Sau khi tình hình của Tần Như Lương dần ổn định, Thẩm Nguyệt mới nhớ ra rằng nàng đã lâu không gặp Hạ Du.
Nghe nói Hạ Du đã nhậm chức ở lễ bộ, Thẩm Nguyệt không muốn gây rắc rối cho hắn ta cho nên không hề đi tìm hắn ta.
Bây giờ Hạ Du đã chủ động hẹn nàng, nàng nghĩ nếu như Hạ Du không có chuyện gì quan trọng muốn nói thì hắn ta sẽ không mạo hiểm hẹn nàng ra ngoài.
Bởi vì hiện tại không ai muốn có liên hệ với nàng cả.
Hôm đó Thẩm Nguyệt ra khỏi chủ viện, để tránh tai mắt, nàng đã bí mật ra ngoài bằng cửa hông.
Nàng vốn tưởng rằng vừa ra khỏi cửa vẫn sẽ có kẻ theo dõi mình.
Nhưng không ngờ rằng nàng đi cả một đoạn dài cũng không phát hiện phía sau có người theo dõi.
Kì quái, đám người theo dõi nàng hôm nay đều lười biếng bỏ việc hay sao?
Nhưng không có ai theo dõi cũng tốt, đỡ mất công Thẩm Nguyệt phải cắt đuôi bọn chúng.
Nàng nhanh chóng bước vào một tửu lâu quen thuộc, sau đó đi thẳng lên tầng 2, đẩy cửa bước vào một gian phòng riêng.
Đây là nơi mà trước đây nàng và Hạ Du từng hẹn gặp nhau, chỉ cần Hạ Du nhắc đến chỗ cũ thì nàng liền biết là nơi này.
Vừa ngẩng đầu lên thì nàng đã nhìn thấy Hạ Du ngồi trong gian phòng, bên cạnh có trà và rượu.
Hạ Du nói: “Bây giờ muốn gặp cô một lần cũng khó, mau tới đây ngồi đi”.
Hắn ta đưa cho Thẩm Nguyệt một chén rượu, muốn Thẩm Nguyệt làm ấm người trước, nhưng Thẩm Nguyệt lại bưng một chén trà nóng lên uống.