Nhưng vào lúc này, hắn quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, ngõ nhỏ phía sau trống rỗng không có gì cả.
Người lúc nãy đi theo hắn…
Sớm biết đã kêu người đến làm chuyện này.
Hắn không phải là không có tiền, mà là sợ bị người ta tóm lấy chỗ sơ hở nên hắn tin tưởng mình hơn.
Không ngờ sẽ gặp phải chuyện kỳ quái như vậy.
Lương Thần hít thở sâu một hơi. Có lẽ người ta chỉ là đi ngang qua, bây giờ chỗ này không phải không có bất kỳ ai sao?
Lương Thần tự thôi miên mình, sau đó theo đường ống nước leo lên. Minh Thù nhìn hắn vào một gian phòng, cô theo hắn leo lên trên.
Nơi đi vào chính là phòng khách, Lương Thần hẳn là đã đi đến phòng ngủ.
Minh Thù lướt nhìn qua mấy bức ảnh trong phòng, đây có lẽ là nơi Quý Việt An ở.
Minh Thù đi tới phòng ngủ, cửa đang khép hờ. Cô nhìn thấy Lương Thần đứng ở trước tủ quần áo phòng ngủ dường như đang tìm thứ gì đó.
“Người anh em trộm đồ đấy sao?”
Giọng nói đột nhiên vang lên, Lương Thần sợ hãi quay phắt đầu lại.
Nhưng trong bóng tối chẳng thể nhìn rõ được gì, thậm chí hắn còn không biết được giọng nói này từ hướng nào truyền đến.
Không phải Quý Việt An.
Đó là giọng của một cô gái tuổi còn rất trẻ.
“Người nào, người nào nói chuyện?”
Gian phòng rất yên tĩnh.
Lương Thần cũng không hề nhìn thấy được gì.
Lạch cạch…
Cửa bên ngoài được mở ra. Lương Thần giật mình không thèm đoái hoài tới giọng nói của người vừa rồi mà quan sát gian phòng một vòng, cuối cùng hắn bò xuống dưới giường.
“Việt An, anh cũng đừng nghĩ nhiều quá. Nhà họ Quý tuy không muốn gặp anh nhưng cũng sẽ không khiến cho anh khó chịu vào lúc này.” Giọng nói dịu dàng chậm rãi truyền tới, đèn của phòng khách đã sáng lên.
“Ừm, anh biết, cám ơn em.” Quý Việt An nói với giọng nhàn nhạt, nghe không có mấy cảm xúc.
“Ngồi xuống một lát đi, em rót nước cho anh, hôm nay anh uống quá nhiều.” Trong giọng nói của cô gái chứa đầy sự lo lắng.
Bên ngoài yên tĩnh một lúc.
Lương Thần nằm dưới giường, phía sau lưng lại rất lạnh. Giọng nói hắn mới vừa nghe được kia là ai? Chắc chắn không phải người bên ngoài nói chuyện, căn phòng này còn có người… hay có ma?
Hắn có thể trọng sinh, nếu có ma cũng không phải chuyện gì kỳ quái.
“Này, anh nằm chỗ này làm gì vậy?” Cánh tay đột nhiên bị người nào đó đụng một cái. Lương Thần tê cả da đầu, hắn cứng ngắc quay đầu qua, trong khe cửa có ánh sáng xuyên qua làm cho hắn thấy rõ người nằm sấp bên cạnh mình.
Đôi mắt Lương Thần chậm rãi giãn ra, tại sao lại là cô ta!
Minh Thù cười: “Thật là trùng hợp.”
Trùng hợp cái rắm!
Vừa rồi người theo dõi mình là cô ta.
Không phải, e rằng cô ta không phải đi theo dõi mình, cô ta cũng là đến tìm Quý Việt An, chỉ là ngay lúc cô ta nhìn thấy mình cho nên mới theo dõi mình.
Cho nên bây giờ Quý Việt An và cô ta đã có quan hệ… Nhưng cũng không đúng, lúc này hắn và Quý Việt An cũng không có quan hệ gì, tại sao cô ta muốn nhắm vào mình?
Đầu óc Lương Thần rối như tơ vò, hạ giọng: “Cô muốn làm gì?”
Ánh sáng qua khe cửa bỗng nhiên nhiều hơn, có người đẩy cửa ra. Lương Thần nhìn cô gái đang nằm sấp bên cạnh mình cười đến dịu dàng nhưng cô lại đột nhiên đưa tay, một luồng sức mạnh đẩy hắn ra bên ngoài.
Lương Thần: “…”
Lương Thần thử bắt tay Minh Thù lại nhưng ánh mắt sắc lạnh như băng không chút lưu tình đẩy tay hắn.
Lương Thần theo bản năng buông tay ra, tiếp đến cả người hắn bị đá ra khỏi gầm giường.
“A!”
Cô gái thét lớn tiếng chói tai.
Lương Thần ôm mặt từ dưới đất bò dậy, đẩy cô gái và Quý Việt An ra rồi nhanh chóng thoát ra khỏi phòng ngủ.
Quý Việt An uống chút rượu, lúc này ý thức tuy vẫn tỉnh táo nhưng bước chân lại loạng choạng, lúc đuổi theo chỉ thấy Lương Thần từ cửa sổ phòng khách nhảy xuống. Hắn chạy đến cửa sổ nhìn xuống, Lương Thần đã biến mất ở trong ngõ hẻm.
Minh Thù từ dưới gầm giường bò ra ngoài, cô gái chưa rời đi lại thét lên một tiếng chói tai.
Quý Việt An từ bên ngoài đi vào, “cạch” một tiếng mở đèn. Ánh sáng rọi vào mắt khiến hắn hơi đau, trong lúc mơ hồ hắn thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
“Là… cô?”
“Là tôi đây.” Minh Thù phủi phủi áo quần, vô cùng bình tĩnh mỉm cười:
“Gầm giường nhà anh bẩn quá, quét dọn đi.”
Quý Việt An: “…” Từng có kẻ trộm nào bò ra từ gầm giường nhà người ta rồi nói dưới đó bẩn chưa nhỉ?