Nhìn mấy lão ma như cọp đang rình mồi, Hàn Lập thở dài một tiếng, hướng về phía Huyết Ngọc Tri Thù ra lệnh.
Nhất thời một đạo thù võng màu trắng nhũ phun ra, hoá thành một đạo bạch quang bay vào phía trong động.
Đến lúc này, hắn cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy mà thôi.
Hy vọng sau khi đoạt được bảo vật, Cực Âm tổ sư cũng như mấy lão ma khác vì thể diện mà không qua cầu rút ván, tha cho gã một con đường sống.
Như vậy đợi khi Huyền Cốt ra tay đối phó với Huyền Âm, gã mới có thể đục nước béo cò có cơ hội xoay chuyển.
Về phần Hư Thiên đỉnh có thể lấy ra được không, Hàn Lập không chút quan tâm.
Bởi gã rất hiểu, vô luận đoạt bảo thành công hay không, tình cảnh cũng không thay đổi chút nào.
Trong lúc Hàn Lập đang âm thầm tính kế ở trong lòng, Cực Âm tổ sư đã đi đến trước mặt gã, đưa tay vào trong ngực áo, lấy ra một cái túi linh thú màu đen.
Chỉ thấy hắn cầm miệng túi chúc xuống dưới, nhẹ nhàng rung một cái.
Hồng quang chợt loé, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện hai con cự mãng đỏ như lửa dài chừng bốn, năm trượng.
Hai con quái mãng này toàn thân toàn là lân phiến đỏ như lửa, phần bảy tấc dưới đầu có một vòng hoa văn quái dị hình tròn. Bốn con mắt loé hồng quang, phảng phất như có ngọn lửa đang thiêu đốt ở bên trong.
Cực Âm đợi hoả mãng duỗi hết thân một cách thoải mái trên mặt đất xong, liền lập tức phất ống tay áo, ngón tay giấu trong liền búng một cái.
Hai viên dược hoàn màu đen bay ra, hai con cự mãng vung đầu cực kỳ linh hoạt đớp lấy dược hoàn, nuốt vào trong bụng.
“Đi” Cực Âm không khách khí chỉ về hướng đại động.
Hai con Hoả mãng nghe vậy, từ từ trườn tới gần cửa động.
Cực Âm thấy vậy, thần sắc trịnh trọng, hai tay bắt ra một pháp quyết cổ quái, miệng phát ra một tràng chú ngữ khó hiểu, phảng phất như đang thúc giục bí thuật nào đó.
Một màn kinh người liền xuất hiện.
Dưới sự thúc giục của chú ngữ, hồng quang của Hoả mãng chợt chuyển, lân phiến biến thành màu hồng đen, hơn nữa tinh thần phấn chấn, lắc đầu và vẫy đuôi.
” Phành!” “Phành!” Hai tiếng truyền tới.
Hai cái đuôi của Hoả mãng cắm mạnh xuống mặt đất ở gần cửa động, như một lưỡi dao sắc bén, cắm sâu xuống dưới vài trượng.
Tiếp theo nửa người còn lại của bọn chúng hướng về phía trước, thân thể dài ra như không xương, thoáng một cái đã chui vào bên trong động.
Nhưng đuôi của bọn chúng vẫn vững vàng bất động cắm ở bên cạnh cửa động, xem ra hoàn toàn đã biến thành hai sợi dây thừng màu hồng đen.
Trong khi Hàn Lập còn đang trợn mắt há hốc miệng, hai sợi dậy thừng giật giật một cái. Cực Âm tổ sư trông thấy vậy, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, hai tay nắm chặt vội vàng hướng về Hàn Lập, lớn tiếng hô:
“Tốt rồi! Bọn chúng đã cắn được Hư Thiên đỉnh. Nhanh lệnh cho Tri thù của ngươi dùng lực kéo lên. Hoả mãng tuy đã ăn đan được của ta, cũng chỉ có thể chống đỡ một lát với Kiền lam băng diễm, có thể thành công hay không chính là nhờ vào con Tri thù của ngươi!” Cực Âm tổ sư nói ra một tràng xong, thần sắc mơ hồ lộ ra một vẻ dữ tợn. Hàn Lập thấy vậy, hừ lạnh một tiếng trong lòng.
“Đoạt bảo thành công, càng có khả năng mất mạng. Không thể thành công, ta mới còn vui vẻ được một ít” Hàn Lập không can tâm, chửi thầm vài câu.
Nhưng gã vẫn miễn cưỡng thúc dục Huyết Ngọc Tri Thù bắt đầu phát lực lôi kéo về phía sau. Bởi vì bên cạnh gã, Man Hồ Tử và lão giả nho sam kia như hổ rình mồi, chú ý nhất cử nhất động của gã, nếu như có ý định làm việc một cách qua loa, sợ là không thể nào qua được mắt của hai lão hồ ly này.
Dưới sự thúc giục bất đắc dĩ của Hàn Lập, sợi tơ nhỏ màu trắng nhũ gần như trong suốt lập tức căng ra, Huyết Ngọc Tri Thù bắt đầu từ từ di động lôi kéo về phía sau.
Đồng thời hai sợi dây thừng màu hồng đen ở phía cửa động cũng bắt đầu vặn vẹo co rút lại.
Một trận “Oành đùng đùng” vang lên, tiếp theo cả tế đàn bắt đầu chớp động.
Lam quang trong động loé lên từng trận, làm Hàn Lập hoa cả mắt, khiến gã không khỏi phải nhanh chóng nhắm mắt, tạm thời tránh được ánh sáng. Nhưng Huyết Ngọc Tri Thù kia lại dường như không bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục dùng sức lôi kéo về phía sau.
“Tốt, Hư Thiên đỉnh kia đã lắc lư rồi” Thanh Dịch cư sĩ nhìn thấy một màn này, trên mặt mang theo vẻ khẩn trương, thì thào thấp giọng nói.
Hiển nhiên Hư Thiên đỉnh kia cực kỳ nặng, cho dù Huyết Ngọc Tri Thù và hai con Hoả mãng đồng thời phát lực, chiếc đỉnh vẫn chỉ là lay động không ngừng dưới đáy động mà thôi, qua một lúc lâu cũng không thấy bị kéo lên.
Cực Âm tổ sư lại không hề lộ ra vẻ bối rối, mà sau khi trầm ngâm một lát, mở miệng phun ra hai ngụm tinh khí màu đen thui, bám ngay lên trên thân thể của hai con Hoả mãng.
Sau đó hắn ta xông về phía Man Hồ Tử, dồn dập nói:
“Man huynh, phiền huynh đem Cuồng bạo chi thuật cấp lên trên Huyết Ngọc Tri Thù. Pháp lực của tiểu đồ không đủ, không cách nào thi triển pháp thuật này”.
“Yên tâm, cứ để ta” Man Hồ Tử tựa hồ sớm đã đoán trước được việc này, lấp tức đáp ứng.
Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Huyết Ngọc Tri Thù, miệng lẩm nhẩm không ngừng, trong chốc lát trong miệng mơ hồ lộ ra hồng quang.