“Hỏi chút thôi, trẫm tự dưng thấy mình không hiểu Hoàng quý phi nhiều lắm.”
Nói chuyện này, hắn chợt cảm thấy buồn bã, không phải không nhiều, căn bản là không biết gì mới đúng. Không biết nàng thích gì, cũng không biết thói quen của nàng.
Hắn nhìn làn khói lượn lờ trên lư hương tinh xảo, máu trên mặt rút đi rất nhiều, tay trong ống tay áo cũng run lên. Nếu không phải sợ bị nghi ngờ, hắn đã định lấy lư hương đi.
“Hoàng quý phi rất thích hương này?”
“Đương nhiên là thích.” Đường Quả buông thoại bản ra, cười nhẹ, “Không phải là đồ Hoàng thượng thưởng hay sao? Ta chưa có ngày nào không đốt cả.”
Lời này vừa ra, Hiên Viên Mặc cảm giác mình bị một khối đá đè lên. Tính ra Hoàng quý phi đã dùng hương này rất nhiều năm. Mà nó lại cực kỳ mạnh, dùng một tháng đã có thể khiến nữ tử tuyệt dục.
Răng môi hắn run rẩy, cố gắng bình tĩnh nói, “Hương này quá hạn rồi, ngày khác trẫm đưa loại khác cho Hoàng quý phi.”
“Dùng nhiều năm trời, cũng đã quen, đốt tiếp cũng được.” Mắt nữ tử không nhìn xuống, giọng nói thấp đi, “Trong hậu cung này, chỉ có ta mới có, Hoàng thượng chắc cũng biết ta rất thích độc chiếm.” Cô nâng mắt lên, đôi con ngươi sạch sẽ như muốn xuyên thấu lòng dạ Hiên Viên Mặc, “Chỉ có một chuyện không như ý là, ta không thể độc chiếm Hoàng thượng.”
Hiên Viên Mặc khó thở. Hắn mím môi lại, không thể nói cho nàng biết, thật ra cả hai trước giờ chưa từng ở cùng nhau.
Hắn không nghĩ tới nếu nàng thật sự là người đó, hắn nên làm thế nào?
Hiên Viên Mặc không có can đảm để hỏi xem người đó có phải nàng hay không, ngón tay giật giật, co lại, “Trẫm có chính sự phải xử lí, không ở lại được thêm với Hoàng quý phi.”
“Chiều đến trẫm sẽ đưa hương khác cho nàng, cống phẩm mới, chỉ có Hoàng quý phi mới có.” Hiên Viên Mặc nghẹn ngào, “Trẫm sẽ không cho người khác.”
Đột nhiên, hắn nhớ ra, Hoàng quý phi từng nói trước kia nàng đã từng rơi xuống nước.
Hắn nhớ rõ, ngày ấy là mùa đông rét lạnh, có tuyết rơi. Nước trong sông lạnh đến mức nào, hắn bị chìm sâu trong đó nên hiểu rất rõ.
Hắn cảm giác hai mắt mình sưng lên. Để không bị phát hiện, hắn vội đứng dậy, đi như đang chạy trốn khỏi cung.
“Dập đi.”
Đường Quả chỉ làn khói đang bay lên, cười nhạt một tiếng, “Người trong cung thật biết bổ não.”