Cũng khó trách hắn kinh ngạc. Lệ Hồn Cốc có một quỷ nữ tiến giai Ly Hợp thì không nói nhưng thiếu nữ này lại ở Thiên Nhai Hải Các, thật khiến người không thể tưởng tượng nổi.
Ba thái thượng trưởng lão đối phương đều đến đây vượt quá tính toán của Vạn Giao Vương. Đương nhiên hắn đến Ngân Sa Đảo là có mục đích.
Không phải là vì mối thù Định Hải Thần chung mà là nhắm vào Như Yên tiên tử.
Tu hành đến cảnh giới này, tiến một bước là vô cùng gian nan. Vạn Giao Vương đang gặp bình cảnh thì cơ duyên xảo hợp, có được một công pháp song tu.
Nếu kiếm được một nữ tu Ly Hợp kỳ làm đỉnh lô, tùy ý thái bổ thì đột phá khiến tu vị bạo tăng.
Phóng tầm mắt Vân châu, với hắn đỉnh lô thích hợp nhất chính là đệ nhất nữ tu Mộng Như Yên.
Nhưng nếu sơ suất sẽ dẫn phát nhân yêu hai tộc đại chiến. Vọng Đình Lâu sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cũng may hiện Tu La Môn sắp mở ra. Dù là tu sĩ Ly Hợp kỳ ngã xuống trong này cũng là chuyện bình thường. Vạn Giao Vương tính toán thời cơ, cố ý tới Ngân Sa Đảo muốn sanh cầm Mộng Như Yên.
Ba thái thượng trưởng lão đều tiến vào Tu La Môn, đối phương không sợ toàn quân bị diệt, môn phái không có người thủ hộ sao?
Lấy một địch ba Vạn Giao Vương vẫn tự tin, có điều rất khó nói sẽ không có người đào thoát. Việc này gấp không được. Tu La Môn nguy hiểm trùng trùng, ba người vào đó rất có thể sẽ tách ra. Khi đó hắn mới tiêu diệt từng người.
Tuy xuất hiện chút biến cố nhưng lúc này, trong lòng Vạn Giao Vương càng thêm kinh hỉ. Nguyệt nhi một thân âm khí thuần khiết, đối với hắn còn giá trị hơn cả Mộng Như Yên. Đương nhiên hai đỉnh lô này hắn đều muốn.
Lâm Hiên chưa biết đối phương muốn gì, nhưng thấy ánh mắt tham lam của Vạn Giao Vương đảo qua trên người Nguyệt nhi thì chân mày nhăn lại.
Lão gia hỏa này có ý bất thiện với Nguyệt nhi?
Hừ, tốt nhất là đối phương đừng lỗ mãng, nếu không dù là tồn tại Ly Hợp hậu kỳ thì hắn cũng không khách khí.
Song phương đều có điều cố kỵ, nhất thời chưa có ý động thủ.
***
Cùng lúc đó, cách nơi này hàng nghìn vạn dặm.
Hạo Thạch Thành sừng sững trong đại địa, cách về phía tây nam mấy ngàn dặm có một dãy núi.
Oanh!
Một tiếng vang cực lớn truyền vào tai, sau đó ma khí như thủy triều cuồn cuộn. Một ma vật hình người tướng mạo vô cùng dữ tợn, thân cao bảy tám trượng hiện ra. Điều quỉ dị là hắn có tới bốn con mắt, một đôi hồng lập lòe huyết quang, đôi còn lại tỏa u quang xanh biếc, trên đầu lại có một cái sừng dài tới hai thước. Răng nanh lộ ra ngoài, lỗ mũi lại có ba hốc.
Toàn thân yêu vật được bao phủ chi chít vảy phiến đen thùi, khớp xương khuỷu tay đầu gối đều có những lưỡi xương đao sắc bén duỗi ra.
Chính là phân hồn của Ma Tổ hạ thế, thời khắc này hắn đã phá kén chui ra.
“Ha ha ha, Tu La Môn sắp mở ra. Rốt cục bản Ma tôn cũng tiến giai Ly Hợp, đúng là thiên lão giúp ta …”
Lời còn chưa dứt, hắn đã hóa thành một đạo độn quang nhằm hướng Hạo Thạch thành bay đi.
Một lát sau đám tu tiên giả trong thành, người người trợn mắt há hốc mồm nhìn ma vật đột ngột hiện ra trên bầu trời.
“Đó là quái vật gì?”
“Yêu tộc sao …”
“Không đúng, dù là yêu cũng không thể to lớn quái dị đến như vậy…”
Tiếng nghị luận truyền vào tai, đám tu tiên giả bình thường vốn chưa từng nghe nói qua về Cổ Ma.
Bất quá trong phòng nghị sự Tổng hội, cả đám trưởng lão sắc mặt hết sức khó coi.
“Cổ Ma …” Một lão giả tiên phong đạo cốt nhíu mày mở miệng.
“Đại trưởng lão, người có nhận lầm chăng …” Một độc nhãn tu sĩ đầy vẻ kinh hãi la lên. Không phải Cổ Ma đã diệt tuyệt từ thời kỳ thượng cổ sao?
“Hừ, Cổ Ma thì sao, chúng ta nhiều người như vậy há phải sợ hắn!” Lên tiếng là một phụ nhân phong vận bức người nhưng sắc mặt lộ rõ vẻ khẩn trương.
Ma Tổ vốn chưa hiển lộ uy áp. Thấy đám tu tiên giả xuất hiện ngày càng nhiều, đột nhiên nhếch miệng cười.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền vào tai, còn lớn gấp sấm sét giữa trời quang không biết bao lần, sau đó ma uy đáng sợ bao phủ cả tòa thành rộng lớn.
Oành oành thanh âm không dứt bên tai, Trong huyết vụ nồng nặc, tu tiên giả Linh Động kỳ cùng Trúc Cơ kỳ không chịu nổi bạo thể mà chết.
Sắc mặt đám tu sĩ Ngưng Đan kỳ xám ngoét, đều tế ra các loại bảo vật phòng ngự.
“Không có khả năng, gia hỏa này lại là Ly Hợp?” Lập tức thiếu phụ sợ tới mặt xanh môi trắng la hoảng.
Đám tu sĩ hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng Ma Tổ há lại buông tha. Ma trảo vừa động, ma khí trên bầu trời ngưng tụ thành vô vàn cây cốt mâu. Đến cả tu tiên giả Nguyên Anh kỳ mà cản không được một kích. Nguyên Anh cũng không đào thoát, bị ma vật trực tiếp hút vào trong miệng.
Mục tiêu không chỉ có vậy, đám tu sĩ Ngưng Đan kỳ thì bị moi Kim Đan, ma vật cũng không khách khí một hơi nuốt hết.
Về phần nguyên thần đệ tử cấp thấp vừa mới bạo thể, hắn liền há cái mồm đỏ lòm hút vào. Bốn con mắt nhắm lại tựa hồ vô cùng thỏa mãn.
“Ma Tổ, ngươi làm vậy là ý gì…”
Quang hoa hiện lên phía xa. Một công tử dung mạo tuấn tú, tóc như tuyết dài tới thắt lưng xuất hiện. Có điều ánh mắt nhìn Cổ Ma không có địch ý, chỉ chứa chút bi thống cùng khó hiểu.
Người này chính là Hạo Thạch thành chủ, Bắc Minh chân quân.
“Hừ, thời gian gấp gáp, bản Ma tôn mới giai Ly Hợp nên cảnh giới còn chưa củng cố. Ngộ biến tòng quyền, đành dùng những nguyên thần tinh phách tu sĩ này huyết tế. Sao? Chẳng lẽ các hạ hối hận?”
“Không phải, đám tu sĩ cấp thấp này sống hay chết có liên quan gì tới ta? Tại hạ chỉ cảm thấy làm vậy sẽ khiến kẻ khác chú ý” Trong mắt Bắc Minh chân quân lập lòe tinh quang, gượng cười mở miệng.
“Ra là thế, bất quá đạo hữu đã quá lo. Tu La Môn sắp mở ra, Ly Hợp kỳ tu sĩ Nhân Giới còn tâm tình mà đi trông nom nhàn sự khác sao?”
Bắc Minh chân quân thở dài trầm mặc không nói, thanh âm đầy hấp dẫn của Cổ Ma tiếp tục truyền vào tai:
“Đạo hữu, chỉ cần ngươi trợ giúp ta. Bản Ma tôn tự nhiên không nuốt lời, sẽ thi triển ma khí quán thể giúp ngươi tiến giai Ly Hợp, đồng thời mang ngươi phi thăng đến Thánh Giới. Đến lúc đó có bản tôn trông nom, trường sanh bất lão thì không dám nói nhưng sống trên mấy vạn năm là bình thường.”
Bắc Minh chân nghe ở đây, ánh mắt không khỏi lộ vẻ cuồng nhiệt. Thọ nguyên dài đến vài vạn năm, sự hấp dẫn này đối với bất kỳ tu sĩ nào là khó có thể tưởng tượng.
Ực! Thanh âm nuốt nước miếng của Bắc Minh chân quân truyền vào tai.
“Được rồi, chúng ta mau đi, nếu để Tu La Môn mở ra thì hối cũng không kịp.”
Khóe miệng quái vật lạnh lùng sau đó toàn thân ma khí cuồn cuộn, hóa thành một đạo kinh hồng bay về chân trời.
Trong mắt Bắc Minh chân quân hiện vẻ chần chờ, cũng độn quang bay theo.
***
Cách trăm vạn dặm, tại một ngọn Linh sơn. Một thiếu nữ dung mạo thanh tú đang ngẩng đầu nhìn trời, toàn thân nàng toát ra khí chất vô cùng cao quý. Đồng thời linh lực toàn thân dao động không phải nhỏ, rõ ràng là tu sĩ Ly Hợp.
Tân Nguyệt công chúa! Mà phía sau của nàng còn có hai tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ khoanh tay mà đứng.
Tu La Môn! Trong mắt Tân Nguyệt tràn đầy vẻ hưng phấn, nếu có được bảo vật thì không uổng công nàng đã phải ở nơi hạ giới nếm nhiều đau khổ như vậy.
Một nơi hoang sơn đại trạch ít người lui tới. Xuất hiện một đám yêu vân đen thùi như mực, bên trong có vô số tia chớp tung hoành đan xen.
Rống!
Một tiếng gào rú rúng động lòng người truyền ra, uy áp này lại rất khác yêu tộc nhân giới.
Yêu khí tản đị lộ ra chân diện quái vật. Tướng mạo quỷ dị đáng sợ, thân người mặt hổ, răng nanh trắng hếu lộ ra ngoài. Nó sở hữu cái đuôi ngăm đen nhọn hoắt, toàn thân phủ một lớp lông xám.
Tứ hung Xuân Ky! Hiện khí thế trên người không chút thua kém so với Ma Tổ cùng Tân Nguyệt, cũng đã tiến giai Ly Hợp.
Nơi đây tuy là hoang sơn đại trạch nhưng vẫn có điểm truyền tống đi Tu La Môn.
Rống! Xuân Ky trừng con mắt như chuông đồng, hung quang bắn ra bốn phía, đồng thời lộ ra một tia tham lam không thể che dấu.
Làm một trong Tứ hung địa vị chí cao nơi Linh giới, phái phân hồn hạ giới là vì cái gì? Rốt cuộc trong Tu La Môn cất dấu bảo vật gì?
***
Một tòa núi phong cảnh u nhã, không khí thanh tịnh nhưng chính là tổng đà Tùng Phong thư viện.
“Sư huynh, người thật muốn vào Tu La Môn sao?”
Lên tiếng chính là một lão giả râu tóc bạc như cước, nhìn qua đã ngoài thất tuần nhưng tinh thần vẫn rất quắc thước, linh lực toàn thân như có như không. Là một lão quái vật Ly Hợp sơ kỳ.
“Đúng vậy, ta không thể không đi.”
“Nơi Nhân giới này còn gì có thể lọt vào pháp nhãn sư huynh? Hiện huynh đã là tồn tại Ly Hợp kỳ đỉnh phong, hơn nữa có Thông Thiên linh bảo cường chọi Thiên kiếp. Phi thăng Linh Giới cũng không phải mộng, còn vào Tu La Môn làm gì?” Lão giả có vẻ khó hiểu nhưng trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Vọng Đình Lâu lại thở dài: “Tóm lại sự tình trong tông môn xin sư đệ trông nom, có lẽ ngu huynh sẽ không trở về nữa.”
“Cái gì?” Lão giả đang sợ hãi la hoảng thì Vọng Đình Lâu không nhiều lời thêm. Cũng không thấy hắn có động tác gì mà thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ.
Tại một thủy hồ phong cảnh đẹp lộng lòng người.
Điền Tiểu Kiếm ngồi trên một tảng đá gần đó. Trên mặt đầy vẻ an tường, tay đang vuốt vuốt một cái ngọc bài.
Trải qua thiên tân vạn khổ, rốt cục hắn đã tiến giai Ly Hợp. Ngẫm lại trăm năm ở cùng Phong Lương cũng không khác nào giấc mộng.
Lão quái vật tính toán tường tận, không ngờ cuối cùng vẫn bị thất bại.
Lúc này không cần vì lão nhưng Điền Tiểu Kiếm nhất định không buông bỏ chuyến đi Tu La Môn này.
Tương truyền trong Tu La Môn có vô số linh đan diệu dược nghịch thiên.
Tồn tại Ly Hợp kỳ nhân yêu hai tộc cũng có hai mươi người. Cơ hồ một nửa các lão quái vật sẽ tiến vào trong.
Tu tiên giả Nguyên Anh kỳ thì nhiều vô số, bất quá nếu không chê mạng dài thì tu vị thấp nhất phải là trung kỳ. Ngoại ra còn có âm hồn quỷ vật Âm ti giới. Tuy cảnh giới không vượt quá Ly Hợp nhưng công pháp quỷ dị huyền ảo cực điểm.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 478: Quần long tụ tập nơi Ngân Sa Đảo