– Sao thế, học hành chăm chỉ thế, đến gõ cửa cũng không nghe thấy à.
Dương Thần cười nói tiến tới trước.
Trinh Tú dường như bị giật mình, vội quay người đứng dậy, trên gương mặt thanh tú, đôi mắt mở to ngấn nước mắt nhìn Dương Thần sợ hãi.
– Anh…anh Dương…anh sao đột nhiên…
– Anh có gõ cửa, nhưng lâu không thấy em phải ứng gì, anh cứ nghĩ em xảy ra chuyện gì.
Dương Thần nhìn vẻ mặt sốt ruột của Trinh Tú buồn bực hỏi:
– Có chuyện gì sao, sao sắc mặt em có chút không phải.
Không đợi Trinh Tú trả lời, ánh mắt Dương Thần dừng ở bàn học, lập tức cười ha hả.
Trinh Tú biết việc cá nhân của cô bị Dương Thần phát hiện, thoáng chốc mặt đỏ bừng, mân mê miệng, nũng nịu giậm giậm chân.
Chỉ thấy trên bàn của Trinh Tú, rõ rành bày một đống giấy lộn xộn, nhưng với người người tinh mắt sẽ thấy có bảy tám con ếch giấy để ở trên bàn, tuy nhiên vừa nãy Trinh Tú không nghe thấy Dương Thần gõ cửa, vì chuyên tâm xếp ếch.
– Không ngờ em gái tôi còn có đam mê như thế này, nguyên buổi tối không chịu học bài, hoá ra là gấp ếch.
Dương Thần cười nói tiến tới trước, cầm lên một con ếch, tỏ vẻ khen ngợi bảo:
– Ừ, gấp cũng không tệ, con ếch này trông khá giống em đó.
– Có mà giống anh ấy, đáng ghét.
Trinh Tú thở phì phì giật lại con ếch xanh, bĩu môi đáp:
– Anh Dương là hư nhất, chưa cho phép anh đã tự tiện vào phòng con gái rồi.
– À à, đừng giận mà, chẳng qua là gấp ếch thôi mà, anh biết em học tập áp lực lớn, thả lỏng một chút cũng không sao, nhưng sao đầy bàn toàn là ếch không vậy, không lẽ không xếp được cái khác?
Dương Thần cười ha hả nói.
Trinh Tú xấu hổ quay đầu đi, thỏ thẻ đáp:
– Em…em chỉ biết gấp ếch…
Nghe xong lời này, Dương Thần vui không thể tả, trước giờ vẫn cảm thấy cô bé trưởng thành sớm, nhưng xem ra vẫn còn một mặt cực kỳ ngây thơ chất phác.
Trinh Tú giận dữ, dùng hết sức lực đẩy Dương Thần ra cửa, sau đó hung hăng đóng cửa phòng lại.
Tâm trạng của Dương Thần đang vui, nên có bị đuổi ra cửa cũng không lấy gì làm giận, đang muốn trêu Trinh Tú thì lại nghe bên ngoài vườn có tiếng động.
– Lại con bé kỳ quái…
Dương Thần buông tiếng thở dài, bóng người vụt đi, đến thẳng cửa dưới lầu, mở cửa chính ra.
Quả nhiên, giống như Dương Thần dự liệu, Tuệ Lâm lại dùng khinh công bay vào vườn, đang chuẩn bị bay lên ban công lầu hai.
Tuệ Lâm như nữ đặc công khoác chiếc áo gió màu đen, nhìn thấy Dương Thần mở cửa chính ra, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, lập tức giống như đứa trẻ làm sai, hai tay ngương nghịu, bước đến trước mặt Dương Thần.
– Anh Dương, em… em chỉ không muốn quấy rầy mọi người.
Tuệ Lâm nhỏ giọng đáp.
– Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, về nhà thì đi qua cửa, em làm ngôi sao chứ có phải ăn trộm đâu, sợ bị quấy rầy à, thế còn là người thân của em không?
Dương Thần ra hiệu đi vào nhà, vừa nhắc nhở bảo.
Tuệ Lâm lè lưỡi, nhưng biết Dương Thần không có ý trách cô, liền thở nhẹ ra, bước vào nhà, ấm ức nói:
– Kỳ thực em cũng không nghĩ thế, nhưng mấy tên săn ảnh đó thật ức hiếp người, em làm cái gì cũng bám sát, em chịu không được dùng kinh công trốn thoát, muốn cho bọn họ không bắt kịp em.
– Vì sao mà phải trốn, em cũng đâu có làm chuyện ăn hối lộ phạm pháp đâu.
Dương Thần hỏi.
– Nhưng…nhưng…nhưng em cảm thấy áp lực rất lớn, hôm nay em thi xong rồi, đột nhiên nghĩ đến việc nghe được lời của bà, về Yến Kinh giúp bà xử lý việc nhà họ Lâm có lẽ thích hợp với em…
Tuệ Lâm cúi đầu, nói nhỏ nhẹ.
Dương Thần có chút sửng sốt, mỉm cười nói:
– Em rút lui rồi à?
Tuệ Lâm không dám nhìn thẳng Dương Thần, cắn cắn môi.
– Em…em biết mình rất vô dụng…nhưng em…em thật sự cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa cũng không quen…Anh Dương, có phải em rất yếu đuối không? Rất vô dụng? Lúc mới bắt đầu đã nghĩ rút lui rồi…
Trong phòng khách ánh sáng mờ mờ, Tuệ Lâm ngẩng đầu lên, nét xinh đẹp lộ vài phấn bất lực và bàng hoàng khiến người ta thấy thương.
Dương Thần kiếm chế cười, đưa tay phải ra vuốt nhè nhẹ mái tóc của Tuệ Lâm, ngón tay cái gỡ gỡ mấy sợi tóc mềm, nói:
– Không có ai là không yếu đuối cả, mỗi người đều có những chuyện những người khiến họ yếu đuối, chỉ cần em dũng cảm đối mặt, thừa nhận sự yếu đuối của em, thế có là em kiên cường rồi, em không có thất bại, dù sao đối diện với yếu đuối, mới khiến người ta mạnh mẽ lên.
Đôi mắt ngấn lệ của Tuệ Lâm ánh lên chút thần thái, một lúc thật lâu mới đáp:
– Mỗi người đều có lúc yếu đuối, thế anh Dương thì sao, như anh Dương thì chắc chẳng có gì phải sợ nhỉ?
Dương Thần bĩu bĩu môi, lộ chút bối rối trên mặt, thở dài nói:
– Anh sao, em không lẽ không phát hiện, anh trước giờ vẫn sợ chị của em? Đến giờ vẫn phòng không gối chiếc…
– Xì…
Nghe lời này, Tuệ Lâm rốt cuộc không nhịn được bật cười khanh khách, đến độ chảy cả nước mắt.
Trên lầu hai, cửa phòng làm việc của Lâm Nhược Khê bị mở ra, Lâm Nhược Khê mặc chiếc váy ngủ lụa tơ tằm đầu tóc rối bời, mặt lạnh lùng đứng dựa vào lan can, quan sát hai người dưới lầu.
– Đêm đã khuya rồi, hai người không ngủ còn kể chuyện cười nữa à?
Lâm Nhược Khê cất giọng thanh tú, đôi lông mi nhíu lại.
Dương Thần và Tuệ Lâm đều bị giật mình, điệu bộ tươi cười của mỗi người đứng khựng.
– Khụ khụ, à…anh đi uống nước, đi ngủ ngay đây.
Dương Thần liếc Tuệ Lâm một cái, sau đó lập tức chạy bay biến lên trên lầu.
Tuệ Lâm cũng có chút hơi ngượng ngùng, khuôn mặt trái xoan đỏ bừng, cúi đầu bám gót đi lên lầu.
Đợi hai người đều đóng cửa phòng, nét lạnh lùng trên gương mặt Lâm Nhược Khê mới giãn dần, trong bóng đêm, Lâm Nhược Khê thở dài một mình, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng.