Bất hạnh là, khúc xương thứ nhất hắn có không nhận ra. Cuối cùng, mười cái chỉ có ba cái là hắn biết, có tới bảy cái phải xài sách hướng dẫn để gian lận.
Nghiêm Mặc không nhịn được mà cười khổ, quả thực y như cái thập niên mà tốt nghiệp tiểu học, thi văn ra đề ghép vần chữ Hán, đừng thấy chúng là căn bản, nhưng người có thể giải đáp hoàn chỉnh thì không nhiều lắm.
Có điều, khảo nghiệm không kết thúc tại đây, sau khi xương cốt trên bàn biến mất, lại xuất hiện mười loại thảo dược thường thấy. Giọng nói lại lần nữa vang lên, cũng muốn hắn nhận biết mười loại thảo dược này và nói ra tác dụng chủ yếu trên phương diện luyện cốt.
Đối với thảo dược, Nghiêm Mặc hiển nhiên càng vững vàng hơn, dù trong đó có thảo dược đặc thù của tây đại lục, nhưng hắn có sách hướng dẫn trong tay, nên qua cửa rất nhẹ nhàng.
Toàn bộ quá trình chưa đến hai mươi lăm phút, Nghiêm Mặc đi ra từ trong vỏ trai, ông lão kia liền cười với hắn: “Không tồi, căn bản rất vững chắc. Tuy chỉ có mười khúc xương và mười loại thảo dược, nhưng có thể nhận biết toàn bộ thì trong ngàn người không có một. Cậu có thể học tốt như vậy, tiền đồ về sau… nếu cậu là Hữu Giác Nhân, chắc ta đã đề cử cậu cho tiên sinh của ta.”
Nghiêm Mặc ngượng ngùng cười —— cảm ơn sách hướng dẫn. Lúc này hắn vẫn chưa biết lời khích lệ của ông lão này đối với Hữu Giác Nhân mà nói là hiếm có tới cỡ nào.
“Cậu qua cấp một thật sự rất nhẹ nhàng, có muốn thi tiếp cấp hai không?” Ông lão hỏi.
“Ầy, tôi không có nhiều cốt tệ như vậy.” Nghiêm Mặc có, nhưng làm Vô Giác Nhân, hắn phải tỏ vẻ mình không giàu.
Ông lão cười: “Ta hỏi cậu là vì bây giờ cậu khảo nghiệm cấp hai sẽ không cần nộp cốt tệ nữa, khỏi cảm ơn, đây không phải ưu đãi ta cho cậy hay gì, mà là quy định của hiệp hội Cốt Khí Sư phàm là người có kết quả khảo nghiệm hoàn mỹ tuyệt đối, muốn khảo nghiệm cấp bậc tiếp theo sẽ không phải trả phí. Này cũng coi như một loại khích lệ và khen thưởng mà hiệp hội dành cho nhân tài.”
“Vậy mai mốt tôi có thể…”
“Có thể là có thể, nhưng cậu hà tất lại phí thủ tục lần thứ hai? Dù sao cũng không tốn nhiều thời gian.” Chắc có rất ít Cốt Khí Sư cấp thấp tới vương thành khảo nghiệm, mà người trong thành lại cố ý tránh khỏi khoảng thời gian này, ông lão rõ ràng có chút nhàn rỗi.
Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, Cốt Khí Sư cấp một quả thật quá thấp, có lẽ cấp ba mới là vừa nhất? Nếu không cần giao cốt tệ nữa vậy thì tiếp tục đi.
Trình độ và quá trình khảo nghiệm đều không khác trong cốt thừa lắm, chỉ là nội dung có hơi thay đổi, càng có hơi hướm của thời đại này hơn.
Nghiêm Mặc có kỹ thuật, gặp phải những thảo dược và hài cốt lạ cũng có sách hướng dẫn giúp, nên khảo nghiệm cấp hai và cấp ba đều rất nhẹ nhàng.
Lúc khảo nghiệm cấp ba hắn vốn định tạo chút sai sót nhỏ, sau khi nghĩ lại, hắn muốn lấy được thân phận Đại Cốt Khí Sư trong cuộc thi cốt khí, hiện giờ cố ý tạo ra sai sót cấp thấp này hoàn toàn không cần thiết, có lẽ giữ lại một kết quả hoàn mỹ sẽ thích hợp cho hành động sau này của hắn hơn?
Nghĩ như vậy, Nghiêm Mặc không giả vờ tạo lỗi nữa.
Chờ khi Nghiêm Mặc khảo nghiệm cấp ba xong, ánh mắt của ông lão khi nhìn Vô Giác Nhân này đã hoàn toàn khác với vừa rồi.
Vô Giác Nhân trước mắt quả thật đã khảo nghiệm đến cấp thứ ba. Nhưng ba lần khảo nghiệm, liên tiếp, ở giữa không có chút thời gian nghỉ ngơi hay củng cố kiến thức nào, kết quả nhiều lần khảo nghiệm lại là hoàn mỹ, vô cùng hiếm thấy.
Không, phải nói, trong những ghi chép về các Vô Giác Nhân khi khảo nghiệm, thành tích tuyệt đối như vậy gần như không tồn tại. Mà ngay cả trong Hữu Giác Nhân cũng là con số cực ít.
Có lẽ có người sẽ nói đấy chỉ là những khảo nghiệm cấp thấp, vì sao người đạt tới kết quả hoàn mỹ lại là con số ít?
Bởi vì đề bài khó!
Đối với điểm này, hiệp hội Cốt Khí Sư đương nhiên đã suy tính.
Cho dù là nhân tài cũng có phân chia cao thấp, có vài người cả đời chỉ có thể lên đến cấp thứ ba, nhưng có vài người lại có thể trở thành Đại Cốt Khí Sư chỉ trong mười, hai mươi năm ngắn ngủi. Những người này có lẽ sẽ am hiểu biện cốt, có vài người có lẽ sẽ am hiểu thảo dược, có vài người lại am hiểu luyện cốt, có vài người thì am hiểu kết cấu năng lượng, còn vài người lại am hiểu thiết kế.
Cho nên, trong khảo nghiệm thăng cấp của Cốt Khí Sư, nội dung cũng muôn vàn muôn vẻ, người ra đề phải suy xét mọi phương diện. Người nào có sở trường đặc biệt chỉ cần hoàn thành thứ mà mình am hiểu, còn những tri thức khác biết chút chút cũng có thể qua cửa.
Mà khảo nghiệm từ cấp một đến cấp ba nhìn thì đơn giản, nhưng kỳ thật lại bao quát mọi kiến thức, chẳng những khảo nghiệm về kinh nghiệm và học thức, mà còn khảo nghiệm năng lực dạy của thầy và năng lực học hiểu của người học, người thật sự có thể đạt được thành tích hoàn mỹ hầu như trong tương lai đều có thành tựu ghê gớm.
Ông lão có chút khiếp sợ, và cảm thấy vô cùng tiếc hận cho Nghiêm Mặc.
Những người khác không biết, nhưng người của hiệp hội Cốt Khí Sư đều biết, phàm là người thông qua khảo nghiệm mà đạt được kết quả hoàn mỹ, thì kết quả khảo nghiệm này vừa mới kết thúc khi sẽ lập tức truyền đến tai vài vị Cốt Khí Sư cấp cao, thậm chí là Đại Cốt Khí Sư.
Vì nhân tài như vậy rất hiếm thấy, mà Đại Cốt Khí Sư thì có ai mà không muốn thu một đệ tử có thể trò giỏi hơn thầy?
Nếu cậu này là Hữu Giác Nhân thì tốt biết mấy. Nếu cậu ta là Hữu Giác Nhân, thì có lẽ bây giờ đã có người truyền âm cho mình, sắp xếp để cậu ta đi gặp mặt vài vị.
“Muốn tiếp tục khảo nghiệm nữa không?” Ông lão mang tâm tình phức tạp hỏi.
“Không khảo nghiệm nữa, tôi mệt rồi, chỉ sợ nếu tiếp tục sẽ không đạt được thành tích tốt.” Nghiêm Mặc ra vẻ mệt mỏi mà lắc đầu.
Ông lão hiểu, còn rót ly nước cho Nghiêm Mặc: “Cậu ngồi xuống nghỉ một lát đi, sau đó nhỏ máu lên quân bài này là xong.”
“Cảm ơn.” Nghiêm Mặc càng tiếp xúc nhiều với Hữu Giác Nhân, càng cảm giác được Hữu Giác Nhân cũng không phải những ma đầu mang tội ác tày trời, bọn họ cũng như Vô Giác Nhân, có người tốt và người xấu.
Nhưng chủng tộc khác nhau, trời sinh đã có ngăn cách. Trong kiếp trước của hắn dù chỉ là khác biệt màu da mà đã phải đấu tranh đến mấy chục mấy trăm năm, càng đừng nói đến đấu tranh về mặt tín ngưỡng.
Vô Giác Nhân và Hữu Giác Nhân chẳng những có ngoại hình khác biệt nhau, tín ngưỡng hoàn toàn bất đồng, ở giữa còn có tranh chấp tài nguyên có lẽ sẽ không thể nào xoa dịu, hai chủng tộc này muốn trở thành người một nhà thật sự phải cần thời gian rất dài và sức mạnh lớn mới có thể ảnh hưởng đến giai cấp thống trị.
Nghiêm Mặc không biết lúc mình còn sống có được chứng kiến cảnh tượng các chủng tộc trí tuệ trên thế giới sẽ trở thành người một nhà hay không, nhưng hắn có thể nỗ lực khiến thế giới đi theo phương hướng đó. Hoặc là giao mục tiêu này cho hai thằng con trai của hắn cũng được.
c
Bên ngoài, một quả oa oa đột nhiên lăn một vòng trong túi dưỡng thai.
Nguyên Chiến cảm nhận được động tĩnh liền cúi đầu nhìn.
“Làm sao vậy?” Sờ sờ trái cây nhỏ.
Quả oa oa nghẹn nửa ngày mới phun ra một chữ: “…Lạnh.”
“Lạnh?” Nguyên Chiến ngẩng đầu nhìn mặt trời, nếu là ở Cửu Nguyên, lúc này quả thật là mùa đông khắc nghiệt, nhưng ở đây lại ngược lại, trời nóng đến mức người xung quanh hắn không ngừng đổ mồ hôi.
Cùng lúc đó, khi Nghiêm Mặc vừa nhỏ máu ở đầu ngón tay lên quân bài, trong phòng một vị lãnh đạo cấp cao nào đó của hiệp hội Cốt Khí Sư xuất hiện vài người.
“Mừng hụt! Tôi còn tưởng là hạt giống gì tốt, bỏ cả việc luyện chế dang dở để chạy qua đây, kết quả là một tên Vô Giác Nhân!” Một đại thúc Hắc Giác buồn nản nói.
Ba người khác nhìn nhau, một người trong đó vừa mới chạy tới.
“Các người thấy thế nào?” Thanh niên Hữu Giác Nhân vừa tới hỏi hai người khác.
“Kết quả khảo nghiệm từ cấp một đến cấp ba đều hoàn mỹ, thành tích như vậy đã chưa từng xuất hiện suốt mười năm qua, mà người đạt được kết quả khảo nghiệm hoàn mỹ đó gần đây nhất còn là cậu.” Một người phụ nữ bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, vừa vén tóc ra sau tai vừa nói.
“Tiên sinh của tôi vẫn luôn thòm thèm đệ tử mà Đại Vu Hồng Giác Hồ Ngải mới vừa thu, các người biết lão đó vẫn luôn bảo chúng ta ngu, không thể học được toàn bộ kiến thức của lão, nhưng đây là một Vô Giác Nhân…” Một người khác cũng mang vẻ mặt sầu khổ.
Người phụ nữ xinh đẹp hỏi thanh niên: “Ý của cậu là?”
“Tôi định đi gặp cậu ta, tuy cậu ta là một Vô Giác Nhân, nhưng các người có nghĩ tới hay không, bởi vì cậu ta là một Vô Giác Nhân, phải là thiên tài hiếm có như thế nào mới làm được đến mức độ này? Tôi và cô đều có gia tộc bồi dưỡng mới làm được như thế, mà Vô Giác Nhân kia thì có được bao nhiêu tài nguyên đây? Nếu cậu ta chỉ dựa vào bản thân mà đã có thể học được đến mức này, vậy tương lai nếu vị đại sư nào chịu hướng dẫn cậu ta một chút…”
Lời thanh niên nói làm ba người khác phải đổi sắc.
Đại thúc Hắc Giác mời đầu buồn nản cũng lập tức đổi lời: “Vừa lúc gia tộc tôi chưa từng nuôi dưỡng Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân, lần này có lẽ chúng tôi có thể thử xem. Nói trước, các người cũng đừng có tranh với tôi, chỉ là một Vô Giác Nhân mà thôi…”
“Hừ!” Người phụ nữ xinh đẹp không khách khí mà chế nhạo đại thúc Hắc Giác: “Mắc gì phải cho anh? Tôi cũng muốn nhận một Vô Giác Nhân làm học đồ, vừa lúc nhận cậu ta luôn, rồi dạy cậu ta một vài tri thức luyện cốt nâng cao, nói không chừng sau này sẽ xuất hiện một Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân cấp cao đấy.”
“Cô đừng có xằng bậy, đến nay vẫn chưa có Cốt Khí Sư Vô Giác Nhân cấp trung nào xuất hiện, mà cô muốn bồi dưỡng ra cấp cao sao? Cô cho rằng lúc trước không có Vô Giác Nhân thông minh thiên phú cao à? Nhưng vì sao nhiều năm như vậy rồi mà Vô Giác Nhân cùng lắm chỉ có thể lên đến cấp ba? Cô có nghĩ tới hay không?” Đại thúc Hắc Giác tỏ vẻ tận tình khuyên bảo.
“Không cần anh nhắc nhở, cái chuyện này tôi biết rõ hơn anh nhiều.” Người phụ nữ xinh đẹp tặng cho đối phương một cái liếc xéo phong tình, làm cả người đại thúc Hắc Giác tê rần.
Một người khác cũng lắp bắp: “Tuy chỉ là một Vô Giác Nhân, nhưng tôi vẫn muốn dẫn đến cho tiên sinh của tôi gặp một chút, có lẽ ông ấy sẽ thu cậu ta về làm trợ thủ hay gì đó.”
Thanh niên giơ tay: “Người vẫn chưa gặp, hiện tại có tranh giành nhau cũng không thú vị gì. Lúc này người nên nhận được tin đều đã nhận được, nhưng ở đây chỉ mới có bốn người chúng ta, này chứng tỏ những người khác không có hứng thú với Vô Giác Nhân kia. Tôi thấy không bằng như vầy đi, chúng ta trực tiếp đi gặp Vô Giác Nhân kia, nếu cậu ta đã có chủ nhân, vậy thì mua lại, xem xem chủ nhân của cậu ta chịu bán cho ai. Nếu cậu ta không có chủ nhân, vậy xem xem cậu ta chịu đi với ai.”
“Chỉ là một Vô Giác Nhân mà thôi, còn phải để hắn chọn chúng ta à?” Đại thúc Hắc Giác nói thầm.
Người phụ nữ xinh đẹp và một người khác tỏ vẻ biện pháp này là công bằng nhất.
Bây giờ Nghiêm Mặc vẫn chưa biết mình đã bị xem như thiên tài tuyệt thế, và còn là đại thiên tài dưới tình huống khuyết thiếu tài nguyên mà có thể tự học thành tài, nếu hắn biết được nhất định sẽ cười ha ha ha ba tiếng.
Thiên phú rất quan trọng, nhưng quá trình bồi dưỡng sau đó càng quan trọng hơn.
Hắn có được thành tựu như bây giờ, cái đầu tiên mà hắn dựa vào chính là cốt thừa. Cốt thừa là gì? Là toàn bộ tri thức luyện cốt mà Hữu Giác Nhân tích lũy không biết đã bao nhiêu ngàn năm, bên trong còn có một cái thư viện bác đại tinh thâm, hơn nữa còn có biển hồn với chức năng tìm kiếm tự động.
Nếu luận về số sư phụ và tri thức, có ai so được với hắn chứ? Đương nhiên là tạm thời không tính đến Hữu Giác Nhân đã di cư sang tây đại lục bảy ngàn năm.
Lại nói đến tài nguyên luyện chế, hắn là người sống ở đông đại lục với nguồn ma cốt có ở khắp mọi nơi mà bất cứ một người tộc Hữu Giác nào cũng phải thèm nhỏ dãi! Hơn nữa hắn còn là tư tế. Mấy năm trước không nói, hơn năm năm sau, Nguyên Chiến và những người khác đã mang về cho hắn bao nhiêu xương cốt? Có vài chủng tộc trí tuệ vì biểu đạt ý hữu hảo mà còn đưa đến một vài xương cốt có năng lực đặc biệt cho hắn.
Càng không cần nói tới quảng thời gian kiếp trước của hắn, kiến thức và kinh nghiệm của gần bốn mươi năm học tập ấy còn nhiều hơn người bình thường, mà phương diện tri thức thảo dược trong trung y hiển nhiên có trợ giúp rất lớn khi luyện cốt.
Nếu không phải vì hắn quá bận, mà phần lớn tinh lực lại đặt trên việc chữa bệnh và tu luyện, nói không chừng hắn đã sớm thử cho kim loại vào trong cốt khí, khai phá ra loại hình cốt khí mới.
Dù sự thật là thế nào, Nghiêm Mặc mới cầm quân bài Cốt Khí Sư vừa ra lò nóng hôi hổi của hắn, thì ông lão kia liền mang vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa đương nhiên mà nói với hắn: “Cậu bé, vận may của cậu đã tới, có vài người muốn gặp cậu.”
Cùng thời gian đó, Cửu Phong chờ ở bên ngoài là đứa hết kiên nhẫn đầu tiên, trời nóng, tuy ngồi trên vai Nguyên Chiến rất thích, nhưng ngồi lâu cũng làm chảy mồ hôi đít.
Cửu Phong nhanh nhẹn bò xuống khỏi vai Nguyên Chiến, bởi vì Mặc không cho nó sử dụng cánh ở nơi có nhiều người trong thành.
“Ta muốn đi chơi!” Cửu Phong đứng trên mặt đất, ngửa đầu nói với Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cúi đầu: “Nhớ đường về không?”
“Nhớ!”
“Ừm, vậy đi đi, đừng để bị người ta bắt đó.”
Cửu Phong rầm rì, nó là Sơn Thần đại nhân vĩ đại có cánh, sao có thể bị quái hai chân đi trên đất bắt được chứ, dù là bọn Hữu Giác cũng không thể bay.
Hình Lục thấy Nguyên Chiến yên tâm để một thằng nhóc thoạt nhìn chỉ mới ba bốn tuổi đi một mình mà chui vào trong đám người, quả thực không thể nào hiểu được, trợn mắt nhìn Nguyên Chiến một hồi lâu.
Nguyên Chiến rất bình tĩnh mở miệng: “Cậu đã quên hình dáng khác của nó à?”
Hình Lục vỗ trán, ờ ha, cậu lo cái quỷ gì?! Kia là một con chim thần có thể biến thành đứa trẻ mà. Hơn nữa cậu còn nghe uyên chủ nói, nguyên hình của con chim kia to bằng cả một hòn đảo.
Nhưng nhìn thằng bé nhỏ như vậy đi dạo phố một mình, vẫn cảm thấy thật là quái dị…