Bọn họ có thể bay trên mái nhà, đi trên mặt nước, cũng có thể tránh được súng đạn.
Để trở thành tông sư Hóa Kình, sư phụ đã tìm cách đột phá cấp bậc suốt cả một đời, đến tận lúc chết vẫn không thể trở thành tông sư.
Lão ta không ngờ mình lại được tận mắt nhìn thấy một cao thủ cấp tông sư Hóa Kình.
Đối phương còn chưa tới ba mươi tuổi.
Lão ta chợt cảm thấy bản thân thật vô dụng.
“Cộp cộp cộp!”
Dương Thanh đột nhiên cất bước đi tới chỗ Hoàng Chính.
Mỗi bước đi của anh như giẫm thẳng xuống trái tim ông ta.
“Cậu… cậu đừng tới đây! Đừng tới đây mà!”
Hoàng Chính đã xụi lơ trên mặt đất, giọng nói run rẩy.
Vừa nói vừa vùng vẫy lùi về phía sau.
“Ông Hoàng Chính, bây giờ ông còn nhớ hôm qua đã hứa tặng tôi mảnh đất bên bờ sông Lão Long không?”
Hoàng Chính bị ép đến góc tường, Dương Thanh mới dừng bước, nhìn xuống hỏi.
“Còn còn còn.
Tôi đã hứa tặng mảnh đất kia cho cậu!”
Hoàng Chính nào dám nói không, liên tục thừa nhận.
Dương Thanh nhếch môi cười châm chọc: “Nếu ông nói ra sớm một chút thì đã không tới mức này!”
“Cậu Thanh nói rất đúng.
Tại tôi không biết tốt xấu.
Bây giờ tôi lập tức cho người làm hợp đồng tặng cho cậu mảnh đất kia không điều kiện”.
Hoàng Chính đã sợ hết hồn.
Chẳng mấy chốc, một tên lãnh đạo nơm nớp lo sợ mang một bộ hợp đồng tới.
Dương Thanh liếc mắt xem qua, những phần quan trọng đều không có vấn đề.
Anh mới mỉm cười ký tên lên đó.
“Vậy thì xin cảm ơn ông Hoàng Chính!”, Dương Thanh cười nói.
“Cậu muốn mảnh đất kia, tôi đã cho cậu rồi.
Sau này tôi không dám tới Giang Hải nữa, bây giờ tôi sẽ ra sân bay rời khỏi đây mãi mãi!”
Hoàng Chính vội nói.
Hiện giờ ông ta chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Dương Thanh cũng không ngăn cản, thả Hoàng Chính rời đi.
“Cậu Thanh, tôi cũng thề không trở lại Giang Hải nữa.
Tạm biệt!”
Cao Hùng cũng bỏ lại một câu rồi vội vàng chạy ra ngoài cửa.
“Tôi cho phép ông đi chưa?”
Cao Hùng vừa đi tới của, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Nghe vậy, ông ta run lẩy bẩy, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
.