Đúng vậy, sao cô lại quên chứ?
Bây giờ bọn họ không ly dị, bởi vì người đàn ông này nói họ sẽ để cho bọn trẻ lớn lên trong một gia đình có đầy đủ ba mẹ.
Vậy thì hắn còn phải nhốt cô lại làm gì chứ?
Cô bị điên rồi sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo, hiểu ra mọi chuyện.
Cô ngay lập tức cảm giác được niềm vui sướng dâng lên từ tận đáy lòng, những mù mịt, lạnh lẽo, bi thương tuyệt vọng đè lên người cô đều biến mất.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong mắt cô hoàn toàn khôi phục ánh sáng rực rỡ.
Hoắc Tư Tước: “…”
Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa khô héo của cô, cuối cùng cũng sống động rạng rỡ trở lại, trong lòng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không thể nói rõ với cô.
Nói rõ thì ắt hẳn sẽ dính tới ông già kia, đến lúc đó với sự thông minh của cô, nếu biết sự thật về việc cô gả vào nhà họ Hoắc năm đó, chỉ sợ lại là một đả kích lớn hơn.
Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng rảnh xoa xoa cái trán đau nhức: “Còn gì muốn nói nữa không? Không thì đi lên ngủ!”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Cô nhìn người đàn ông này xong ngoan ngoãn đi lên ngủ.
Cô là như vậy, nếu chịu dỗ dành cô, cô sẽ giống như một con mèo ngoan ngoãn rất nghe lời.
Mà trước đây Hoắc Tư Tước lại chưa từng phát hiện ra điểm này.
——
Cố Hạ đích thân nhìn Ôn Hủ Hủ bị Hoắc Tư Tước bắt về nhà.
Khoảnh khắc Ôn Hủ Hủ bị bắt về, cô ta rất vui.