Miêu Nghị không biết nói gì liếc y một cái, người như vậy cũng có thể làm phủ chủ, suy đoán từ trước tới nay chưa hề đánh trận bao giờ. Ngươi cho rằng những người khác toàn là kẻ ngốc sao, nói ra lời như vậy rõ ràng là lão huynh ngươi không muốn cho người của mình còn sống rời đi…
Nhân mã bản bộ Thanh Mộng phủ dĩ nhiên là mừng rỡ, không có chuyện của chúng ta nữa rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm, chúng ta đi trước, chuyện này kết thúc chúng ta sẽ trở lại bình thường. Chỉ thấy các tu sĩ kéo thị nữ lên vật cỡi, muốn rời khỏi chỗ thị phi này.
Đồng Thành cùng Hàn Xuân Phong đang giằng co với nhau thấy vậy giật mình kinh hãi, cẩu tặc Hứa Huy Hoàng muốn bỏ mặc chúng ta, hai người cơ hồ là đồng thanh gầm lên:
– Không cho đi!
Thủ hạ bọn họ cũng không phải người ngu, vừa thấy hai người ra dấu lập tức cản người Thanh Mộng phủ muốn rút lui lại, ngược lại bao vây nhân mã bản bộ Thanh Mộng phủ, lập tức làm cho người Thanh Mộng phủ muốn rút lui sợ hết hồn.
Hai bên mới vừa giằng co với nhau hiện tại trong nháy mắt liên thủ, không cần thương lượng đã hoàn thành bố trí ăn ý, tình hình can đảm và tốc độ phản ứng như vậy khác nhau như trời vực với chuyện trước đó bảo bọn họ đi tấn công Bình Dương phủ lại trốn chạy. Miêu Nghị thấy vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, đã có can đảm chém giết như vậy trước đó cần gì chạy trốn tới chỗ này, chẳng lẽ chết ở chỗ này sẽ vinh quang hơn sao, quả thật là bọn người khiến cho người ta không có cách nào hiểu nổi.
Vừa thấy tình hình này, Hứa Huy Hoàng lập tức nổi giận, chỉ phía trước giận quát:
– Đám nghịch tặc các ngươi muốn làm gì, lại dám vây khốn nhân mã Thanh Mộng phủ ta, còn không mau mau tránh ra cho ta!
Hàn Xuân Phong kêu to:
– Hứa phủ chủ, muốn đi thì cùng đi, nếu không mọi người đừng mơ rời khỏi!
– Lại dám uy hiếp bản phủ! Ta thấy các ngươi chán sống rồi!
Hứa Huy Hoàng giận dữ quát, dù sao hiện tại y cũng đã thoát hiểm, nói chuyện tự tin mười phần!
Đám thủ hạ của y cũng lộ vẻ hốt hoảng nhìn hắn, phủ chủ Đại nhân, ngài ngàn vạn lần chớ làm loạn!
Ánh mắt Miêu Nghị bên cạnh lóe lên, hắn cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, quả nhiên là địa phương kỳ quái xuất hiện người và sự việc kỳ quái, quay sang nói với Hứa Huy Hoàng:
– Hứa phủ chủ, bây giờ ngươi đã biết bản phủ nói không sai, hẳn là tin tưởng những người này là phản nghịch rồi phải không?
– Quả nhiên là phản nghịch không biết sống chết!
Hứa Huy Hoàng oán hận gật đầu, trong lòng lại bổ túc một câu, nếu không phải ngươi đem binh vây khốn, làm sao có thể xuất hiện chuyện như vậy.
Miêu Nghị lại tỏ ra hiếu kỳ hỏi:
– Không biết Hứa phủ chủ có từng báo chuyện nơi đây cho Trấn Quý điện chưa?
– Chưa!
Hứa Huy Hoàng lập tức phủ nhận, thấy Miêu Nghị cau mày nhìn mình chằm chằm, trong lòng có hơi phát rét, lập tức bổ sung nói:
– Vốn định báo lên, ai ngờ nhân mã của ngươi đột nhiên chạy tới, còn chưa kịp, không tin ngươi xem!
Y lập tức lấy ngọc điệp vậy còn chưa viết xong ra cho Miêu Nghị xem.
Miêu Nghị nhận vào tay xem qua yên tâm, bóp vỡ răng rắc trong tay, hỏi:
– Ta muốn cưỡng ép tấn công, giải cứu bộ thuộc ngươi, ý Hứa phủ chủ như thế nào?
Hứa Huy Hoàng nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm ta có lựa chọn nào khác sao, rõ ràng là ngươi nói thế nào phải làm theo thế ấy, chỉ sợ là đám thủ hạ của ta sẽ gặp họa… Trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, cảm thấy ít nhất mình không sao, không còn thủ hạ cũ sẽ chiêu mộ thủ hạ mới, mình sẽ không tổn thất gì, lập tức cắn răng gật đầu nói:
– Cũng được!
– Vậy thì làm phiền Hứa phủ chủ viết một phần tấu báo cho điện chủ, báo lên tình hình chỗ này.
Miêu Nghị nói.
—————
