Con mắt Trương Hổ chợt co rụt lại: “Cái gì?”
“Ngươi cho ra lý do tất nhiên không tồi, nhưng ta còn cho rằng các ngươi đã biết trước hiện tượng thiên văn biến hóa. Hiện tượng thiên văn biến hóa này hẳn là Dương phi nói cho ngươi, ta hiện tại muốn biết chính là, lại là ai nói cho Dương phi kìa?”
“Nói lung tung!” Trương Hổ quay đầu đi, không để ý tới Chân Thế Thành nữa.
Thấy từ Trương Hổ nơi này cũng không hỏi thêm được bao nhiêu tin tức nữa, Chân Thế Thành khẽ gật đầu với Uông Hải, xoay người trở lại Cảnh Minh Đế nơi đó.
“Hoàng Thượng, vi thần muốn từ chỗ Dương phi biết rõ vấn đề này.”
Cảnh Minh Đế thần sắc khó lường, gắt gao nhìn chằm chằm Chân Thế Thành: “Chân ái khanh, ngươi là nói sau lưng Dương phi còn có người?”
“Đây chỉ là vi thần suy đoán.”
“Có bằng chứng gì?”
“Không có bằng chứng, bằng chính là trực giác.” Chân Thế Thành thản nhiên nói.
Rất nhiều thời điểm mọi người đều khịt mũi coi thường trực giác, nhưng thật ra lại là linh quang hiện lên do vô số kinh nghiệm ngưng tụ mà thành.
Nghe thì thật huyền diệu, nhưng lại là tồn tại chân thật.
Nhưng Hoàng Thượng tin hoặc không tin, cũng không phải hắn có thể khống chế.
“Vậy được, trẫm cho phép ngươi đi hỏi.”
Cái chết của Trần mỹ nhân đã kết lại một khối u trong lòng Cảnh Minh Đế, theo thời gian trôi qua càng kết càng sâu.
Một mỹ nhân nho nhỏ tiến cung nhiều năm, với ngoài cung là không có khả năng có liên hệ gì, nhưng trùng mà Trần mỹ nhân nhiều năm trước hại mắt Phúc Thanh công chúa bị mù từ đâu mà đến? Câu Hôn Hoa hại Thập Ngũ công chúa trúng độc bỏ mình lại là từ đâu mà ra?
Nếu thực sự có một người như vậy tồn tại, vậy người này tám chín phần mười nấp ở trong hậu cung, lại chậm chạp tra không ra.
Mà nay, lại ra một Dương phi……
Cảnh Minh Đế cẩn thận suy nghĩ, liền không rét mà run.
Dương phi phạm vào tội lớn, vì để tránh cho người ta liên tưởng đến sự tình phế Thái tử, đã không thể lập tức xử trí, lại không thể để cho đám người Hoàng Hậu phát hiện, Chân Thế Thành nhìn thấy Dương phi có hơi tốn một phen trắc trở.
Trong nháy mắt Chân Thế Thành đối mặt với Dương phi, trong lòng liền trầm xuống.
Dương phi ánh mắt bình tĩnh như thế, hoàn toàn là tư thái cầu chết sau khi tâm nguyện được đền bù, vậy thì sẽ rất khó từ trong miệng Dương phi hỏi ra được điều gì.
“Ngươi chính là phủ Doãn Thuận Thiên Chân đại nhân?”
Chân Thế Thành không nghĩ tới dẫn đầu mở miệng thế mà lại là Dương phi.
“Đúng thế.”
Dương phi thế nhưng khom người với Chân Thế Thành: “Còn phải đa tạ Chân đại nhân thay huynh trưởng ta bắt được hung thủ hại chết huynh ấy.”
“ Là chức trách thôi, không dám nhận tạ ơn.” Chân Thế Thành nhàn nhạt nói.
Dương phi nhìn Chân Thế Thành, ngữ khí khẽ chuyển: “Chính là Chân đại nhân lại không thể đưa hung phạm ra công lý!”
Chân Thế Thành run râu, không hé răng.
Vì sao không đưa hung phạm ra công lý, trong lòng Dương phi không biết sao?
Dương phi đột nhiên cười rộ lên: “Cũng phải, việc này không thể trách Chân đại nhân, chung quy chân chính làm chủ chính là Hoàng Thượng.”
Chân Thế Thành càng không thể hé răng.
Nghị luận Hoàng Thượng đúng sai, trừ phi hắn không muốn sống nữa.
“Nếu Chân đại nhân không thể đưa hung phạm ra công lý, Hoàng Thượng không đành lòng đưa hung phạm ra công lý, ta đây liền tự mình động thủ. Chân đại nhân, chẳng lẽ ta sai ư?” Dương phi sâu kín hỏi.
Chân Thế Thành không thể nhịn được nữa trợn trắng mắt: “Nương nương chớ nói nhiều lời, ta chỉ muốn đến hỏi ngươi một việc, người nói cho ngươi thiên tượng hôm nay biến hóa là ai.”
Dương phi ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Ta không biết Chân đại nhân đang hỏi cái gì.”
“Đến lúc này, ngươi còn muốn thay người nọ che dấu sao?”
“Ta cái gì cũng không che dấu. Chân đại nhân hỏi lời này thật buồn cười, trên đời này nào có người có thể có biết được thiên tượng biến hóa!”
“Có.” Chân Thế Thành nói rất nghiêm túc, “Bằng không Khâm Thiên Giám vì sao tồn tại?”
Dương phi nhắm mắt: “Chân đại nhân cứ coi như là người của Khâm Thiên Giám nói cho ta biết là được, ngươi có thể đi phục mệnh Hoàng Thượng rồi.”
“Nương nương, ngươi thật sự cam tâm bị người coi như quân cờ đùa giỡn sao?”
“Câm mồm, ta mới không phải cái gì quân cờ, có thể báo thù cho huynh trưởng ta chết cũng không tiếc!” Dương phi cảm xúc kích động, đột nhiên sắc mặt biến đổi bưng kín ngực.
Chân Thế Thành nhất thời cả kinh: “Nương nương?”
Dương phi ôm ngực chậm rãi ngã xuống.