– Tiểu mỹ nhân, theo ta đi. Ta chính là thành chủ của Thành Trân Châu. Ngươi theo ta cả đời, thoải mái uống rượu ca hát. Nếu ai dám chọc giận ngươi, ta chỉ cần vung tay lên, hung binh xuất động, con mẹ nó, liền diệt chín tộc!
Ánh mắt của hắn vô cùng nóng bỏng không chút kiêng nể gì nhìn khắp người Hồng Thường Tiên Tử, cuối cùng mới nhìn xuống cánh tay của Hồng Thường Tiên Tử đang khoác trên tay Sở Vân.
– Ngươi!
Hắn hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào Sở Vân, nói đầy miệt thị.
– Nhóc con, mau cút đi. Mặc kệ trước đây ngươi và tiểu mỹ nhân đã từng có quan hệ gì. Hiện tại ở trước mặt ta, quan hệ gì cũng không còn. Thừa lúc tâm tình lão tử còn tốt, thì mau cút đi. Nếu không cút, ta sẽ chém ngươi thành thịt nát!
– Ngươi ngoại trừ chém người thành thịt nát, còn có thể làm được cái gì?
Hồng Thường Tiên Tử phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Sở Vân liếc, sau đó đầy vẻ hứng thú nhìn thành chủ Thành Trân Châu hỏi.
Chắc chắn là nàng cố ý. Thoáng một cái, thoát khỏi áp lực từ xa xưa tới nay, với tính tình của nàng, gặp phải một việc hưng phấn như vậy mà không phát tiết, thật sự không phải là Hồng Thường Tiên Tử.
– Ôi chao… Tiểu mỹ nhân của ta thật xinh đẹp.
Thành chủ Thành Trân Châu vừa thấy Hồng Thường Tiên Tử nhìn mình, nhất thời ba hồn bảy vía đã đánh mất một nửa. Hắn cười một nụ cười đầy dâm đãng nói:
– Ngoại trừ chém thành thịt nát ra, ta còn có thể khiến ngươi vui vẻ đến mức không kềm chế được.
– Vô sỉ!
Sắc mặt Hồng Thường Tiên Tử liền lạnh lùng, nhưng ngay sau đó lại thay đổi thái độ, lay cánh tay Sở Vân, mở đôi môi đỏ mọng nũng nịu nói.
– Lang quân, chàng ra tay dạy cho hắn một bài học đi.
– Ta sẽ không ra tay. Hồng Thường, náo loạn như vậy còn chưa được sao? Tự mình xử lý chuyện này đi.
Sắc mặt Sở Vân cũng lạnh xuống. Hắn không thể khuất phục cho sắc đẹp như vậy, lại càng không để Hồng Thường Tiên Tử nói dăm ba câu mà dùng tới thương đao.
– Lang quân…
Hồng Thường Tiên Tử gọi, thân thể của những nam nhân có mặt ở đây đều mềm ra.
Sắc mặt Sở Vân càng thêm lạnh lùng, rút cánh tay của mình về, xoay người bỏ đi.
– Hả? Ngươi còn muốn đi? Diễn một vở kịch, rồi muốn trở về gọi cứu binh sao? Các ngươi diễn dở như vậy, tưởng đầu ta là đầu heo sao!
Thành chủ Thành Trân Châu gào lên, ánh mắt hung ác. Nguồn: http://thegioitruyen.com
– Ta biết các ngươi là du hiệp, các ngươi thuộc bang phái nào? Nói thật cho các ngươi biết, trong các môn phái như Thiết Huyết Minh, Thiên Sát bang, Hồi Mộng Các vân vân, ta đều có bạn tốt tri giao. Ta sở hữu một vạn năm nghìn đại quân, sáu trăm loan đao tinh binh! Lão đa của ta là Lý Cương, là tả quân sư Thượng quan đại nhân Phong Dạ. Các ngươi dám chống đối với ta, chính là muốn chết!
– Hả? Ngược lại, ta muốn xem ai sẽ chết trước!
Sở Vân quay mạnh người lại, rút Túy Tuyết Đao ra.
Ầm!
Trong chớp mắt, ánh mắt của mọi người vô cùng kinh hãi, thanh đao sáng như tuyết bay vút lên, hầu như muốn chọc mù hai mắt của những người xung quanh!
Đao khí bàng bạc, mạnh mẽ lan ra, quét ngang bốn phương tám hướng. Loan đao tinh binh vốn đang vây quanh Sở Vân, thân thể bay xa mấy trượng, sau đó như bao tải, ầm ầm rơi xuống trên mặt đất. Kẻ bị chết không thể chết lại.
– Ngươi, ngươi thực sự dám ra tay?
Chỉ còn lại duy nhất Thành chủ Thành Trân Châu. Hắn té ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Ngón tay chỉ vào Sở Vân, trên mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin được.
– Ngươi chờ đấy. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hắn lớn tiếng thét gào, gọi ra một yêu binh, tay chân cùng sử dụng, xoay người bỏ chạy.
– Quần áo lụa ngay cả Linh Yêu cũng không có!
Sở Vân hừ lạnh một tiếng, Túy Tuyết Đao chém xuống, khiến yêu tinh hộ binh của hắn nát bấy. Bàn tay to lớn đã nắm lấy đầu của hắn, kéo hắn lại gần.
– Đau mà! Đau mà! Mau buông tay!
Thành chủ Thành Trân Châu giãy dụa kịch liệt, phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
– Ta sai rồi! Ta sai rồi! Buông tha cho ta đi, anh hùng, người đại nhân đại lượng, thả cho ta đi đi!
– Thả ngươi? Ngươi cho rằng có khả năng này sao?
Sở Vân cười nhạt, ánh mắt nhìn từ đầu đến chân hắn, cuối cùng tập trung tại túi tiền của hắn.
– Sao? Thì ra là tiên nang trung phẩm.
– Anh hùng, ngươi buông tha ta, ta lập tức giải trừ khế ước với tiên nang này, hai tay dâng cho ngươi. Tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm tới anh hùng, Chút đồ mong người nhận cho.
Thành chủ Thành Trân Châu kêu lên thảm thiết.
– Một tiên nang đó mà có thể mua được mạng sống của ngươi sao?
Hồng Thường Tiên Tử ở một bên, nói với vẻ trêu chọc.
– Đương nhiên là còn thiếu! Thiếu! Hai vị, các ngươi nhất định là muốn đi Sa Nhãn ở Đôn Hoàng đi. Trong Sa Nhãn ở Đôn Hoàng có di chỉ Thành cổ, không có lệnh thông hành thì không đi được!
Toàn thân Thành chủ Thành Trân Châu giật mình một cái, lại bật người kêu to lên.
– Nói như vậy, ngươi có lệnh thông hành sao?
– Sa Nhãn ở Đôn Hoàng là nơi nguy hiểm. Tiểu nhân cũng không dám đi. Mỗi một tấm lệnh thông hành lại có giá cao ngất trời. Trong người tiểu nhân không có. Chỉ là tiểu nhân có lệnh bài có thể tới phòng đấu giá của chợ đêm. Hai vị mới đến, không biết điểm mấu chốt trong đó. Lệnh thông hành chỉ có bán tại hội đấu giá lớn. Có lệnh bài, thì có thể tham gia hội đấu giá. Cái này rất ít người có được. Tiểu nhân nguyện ý hai tay
kính dâng lên hai vị anh hùng.
Lúc trước, Thành chủ Thành Trân Châu còn liều lĩnh như vậy, bây giờ tiểu tử này quả thực rất ngoan ngoãn chờ hai người đưa ra phán quyết. Lúc hắn bị Sở Vân nắm được, sợ đến mức nước tiểu đều chảy ra. Mùi buồn nôn, khiến chân mày Hồng Thường Tiên Tử nhíu lại, lùi về phía sau mấy bước.
– Ta muốn có lệnh bài. Ngay cả thứ cất trong kho của Thành Trân Châu nhà ngươi, ta cũng muốn. Ngươi dẫn ta đi lấy cả hai.
Sở Vân mở miệng nói.
– Không, không nên. Đồ cất trong kho chỉ toàn là binh khí tầm thường, căn bản không có bảo bối gì đáng giá.
Thành chủ Thành Trân Châu nghe xong lời này, lập tức kêu to đầy sợ hãi, thái độ vô cùng khủng hoảng.
Ánh mắt Hồng Thường Tiên Tử liền sáng ngời:
– Hả? Không có bảo bối gì thì ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Đã vậy, chúng ta càng phải đi xem mới được.
– Thực sự không lừa các ngươi. Trong kho Thành Trân Châu cất đều là trang bị quân sự của Thượng Quan Phong Dạ đại nhân, trên còn dán giấy niêm phong. Quân pháp như núi. Nếu ta động chạm tới dù chỉ một chút, thì cái mạng nhỏ của ta sẽ không còn!
Thành chủ Thành Trân Châu nói đến đây, đã khóc ra thành tiếng.
– Nếu ngươi không dẫn chúng ta tới đó, hiện tại ngươi phải chết. Nếu ngươi dẫn chúng ta đi, may ra còn có thể sống thêm một thời gian nữa. Nghe rồi cố mà hiểu cho rõ.
Sở Vân cố ý gác Túy Tuyết Đao ở trên Thành Cổ chủ Thành Trân Châu.
Sắc mặt Thành chủ Thành Trân Châu trắng bệch, đao khí lạnh lẽo, kích thích khiến toàn thân hắn đều rét run, một luồng khí lạnh xâm nhập vào trong lòng hắn.
– Đừng! Hai vị hảo hán, ta dẫn các ngươi đi!
Náo loạn tới bộ dạng như vậy, động tác của Sở Vân cũng dứt khoát. Hắn giữ người ở trong tay. Đám loan đao tinh binh cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chần chừ đứng gần Thành chủ Thành Trân Châu.
– Thật không ngờ kho vũ khí của Thành Trân Châu lớn như vậy. Xem ra, phía sau thành trì này hẳn là một thành phố tương đối quan trọng.
Khi nhóm ba người Sở Vân tới cửa kho vũ khí, liền thấy cửa này cao ba trượng, rộng hai trượng, ngang với cửa thành.