“Thật xúi quầy.”
Một người tay sai khác không khỏi nói.
Lâm Dương cau mày.
Còn Long Thủ lại với vẻ mặt hoảng sợ, không thể nào tin được nhìn chằm chằm vào tay sai kia, thật lâu sau cũng không phát ra tiếng.
Đột nhiên, Long Thủ đẩy mạnh cửa xe ra và lao về phía đám đông ở đẳng kia.
Khi ông ta chen qua đám đông, liền sững sờ.
Người thanh niên nằm trên mặt đất toàn thân bê bết máu, tay chân đều bị gãy, mũi bằm tím, mặt sưng tấy, rách da toác thịt, toàn thân từ trên xuống dưới không còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, quả thực là không thành nhân dạng.
“Quá tàn nhẫn rồi!”
“Ai đã làm chuyện này?”
“Cậu ta còn trẻ như vậy, rốt cuộc là ai đã đánh đứa trẻ thành thê này?”
“Không lẽ cậu ta đụng phải tên cướp sao?”
“Nhanh lên, gọi 120, tôi nghĩ đứa trẻ này sắp không xong rôi.”
“Đã gọi xe cấp cứu rồi, chỉ là không biết liệu đứa trẻ này có thể cầm cự được đến khi xe cấp cứu tới hay không.”
Những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán không ngớt.
“A Lực… A Lực…”
Nhìn thanh niên kia tay chân vặn vẹo, Long Thủ thì thầm, đột nhiên gào thét lên một tiếng, chạy bổ tới.
“Hả, ông làm cái gì vậy?”
Những người bên cạnh đều sửng sốt, lần lượt nhìn Long Thủ.
Lại nhìn thấy Long Thủ quỳ xuống bên cạnh thiều niên, run rẩy lấy túi kim châm từ thắt lưng ra, trải trên mặt đất, run lẳy bẩy châm kim cho chàng thanh niên này.
“Hả? Hình như ông ấy là bác sĩ Trung y.”
“Tốt quá rồi, đứa trẻ này được cứu rồi.”
Những người xung quanh cũng có vẻ rất phần khích.
Nhưng mà… sau mấy mũi kim, tình trạng của chàng thanh niên không những không thuyên giảm mà ngược lại còn thở gấp, mặt cũng tái xanh, mắt trợn to cực đại, nhìn Long Thủ, dường như muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói ra.
“A Lực! Tắt cả đều là chú không tốt! Đều là chú không tốt, chú không nên để cháu đi, không nên để cháu đi!”
Long Thủ đôi mắt trũng sâu, bàn tay run rẳy muốn châm kim.
Ông ta chưa bao giờ ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này.