Thịnh Thế nhìn lướt qua Cố Lan San trên mặt đất, mặt không chút thay đổi nhặt điện thoại ở giữa đống hoang tàn lên, không để lại câu nào đã rời đi.
*****************
Bà quản gia chân trước vừa tiễn Thịnh Thế rời đi, chân sau đã trở lại phòng ngủ trên tầng, còn dẫn theo một đám người giúp việc đi quét dọn phòng.
Bà quản gia đỡ Cố Lan San dậy, “Cô San, tại sao ngài lại cãi nhau cùng ông Thịnh vậy, tính khí ông Thịnh vốn không được tốt, theo ngài ấy một chút thì sẽ không có chuyện gì.”
Cố Lan San liếc mắt nhìn bà quản gia, cắt đứt ý tốt của bà nói: “Tôi không sao, mọi người ra ngoài trước đi. Tôi có chút mệt mỏi, chờ tôi ngủ dậy hãy dọn dẹp sau.”
Bà quản gia gật đầu một cái, sau đó dẫn đám người giúp việc đi ra ngoài.
Cố Lan San ngây ngẩn hồi lâu, sau đó ánh mắt mới hoảng hốt đi tới trước máy tính, đứng trước máy tính giằng co một lát cô mới đứng lên cầm điện thoại di động, gởi một tin nhắn ra ngoài, rồi đem điện thoại đặt ở trên bàn, cả người giống như không có hồn tiêu sái bước vào phòng tắm.
Cô trở tay, khóa cửa phòng tắm từ bên trong lại.
Cô đi đến trước bồn rửa mặt, kinh ngạc khi nhìn thấy mình trong gương, sau đó cô cũng không rõ rốt cuộc mình có cảm xúc gì, quay cuồng trong lòng cô từ từ dâng lên.
Thật lâu sau, ánh mắt của cô mới chậm rãi dời xuống, liếc về lưỡi dao để ở một bên, là lưỡi dao cạo râu của Thịnh Thế vứt bỏ, cô nhìn chằm chằm lưỡi dao kia thật lâu, sau đó vươn tay, cầm lưỡi dao vào trong lòng bàn tay, ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm lưỡi dao không chớp một cái, sau đó xoay người, đi về phía buồng tắm vòi hoa sen.