“Tôi đợi cậu lâu lắm rồi!”
Thấy Dương Thanh bước vào, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí đầu tiên trầm giọng nói.
Hiện giờ phòng họp đã kín người.
Người vừa lên tiếng chính là người thừa kế nhà họ Hoàng, Hoàng Chính.
Đông Tà, cao thủ hàng đầu nhà họ Hoàng đứng sừng sững sau lưng ông ta.
Khi trông thấy Dương Thanh, Đông Tà bất giác run rẩy, nghĩ tới hôm qua mình suýt bỏ mạng dưới tay chàng trai trẻ tuổi tay, lão ta vẫn chưa hết sợ hãi.
Ngay dưới bên trái Hoàng Chính là một ông già mặc vest đi giày da, chính là quản gia nhà họ Hoàng mới tới tập đoàn Nhạn Thanh tìm Dương Thanh lúc sáng, Cao Hùng.
Về phần những người còn lại, Dương Thanh đều không quen.
“Cậu Thanh đã quyết định bắt tay với nhà họ Hoàng rồi sao?”
Cao Hùng híp mắt cười hỏi, ánh mắt khiêu khích.
Ông ta muốn nhìn thấy sự hoảng sợ và hối hận trên mặt Dương Thanh.
Thế nhưng thật đáng tiếc, Dương Thanh vẫn bình tĩnh không thèm để ý tới ông ta, bước thẳng tới trước mặt người ngồi đối diện Hoàng Chính, nắm lấy cà vạt của đối phương.
“Chết tiệt, cậu muốn làm gì?”
Hoàng Chính sợ hãi hét lên.
“Uỳnh!”
Dương Thanh không muốn nói nhảm với loại kiến hôi, ung dung nhấc ông ta lên ném sang một bên.
“Ranh con, đây là văn phòng của công ty thuộc sản nghiệp nhà họ Hoàng, cậu đừng quá đáng!”
Hoàng Chính nổi giận quát.
Dương Thanh đánh người của ông ta ngay trước mặt mọi người, chẳng khác nào đang đánh vào mặt ông ta.
Hôm qua Dương Thanh đã tát Hoàng Chính mấy cái ở buổi đấu giá.
Đến tận bây giờ mặt ông ta vẫn sưng vù như cái đầu heo.
Nếu không phải muốn chứng kiến Dương Thanh trả giá đắt, ông ta đã không xuất hiện ở đây.
“Có phải ông chê tôi hôm qua đánh chưa đủ mạnh không?”
Dương Thanh mỉa mai nhìn Hoàng Chính.
Sắc mặt ông ta lập tức cứng đờ, đáy mắt hiện lên tia hoảng sợ.
“Tôi cứ tưởng cậu Thanh nhất định sẽ tới tìm tôi thỏa hiệp, nhưng hình như cậu đang muốn chống lại chúng tôi?”
Cao Hùng híp mắt hỏi, không hề e ngại Dương Thanh.
Anh khinh thường nhìn ông ta: “Tôi đang nói chuyện với chủ của ông, con chó như ông chen vào làm gì?”
Nghe vậy, tất cả đều sợ ngây người!
“Khốn kiếp, con mẹ nhà mày mau câm miệng lại! Mày dám sỉ nhục ông ấy, tin tao đánh mày tàn phế không?”
Cao Hùng chưa kịp lên tiếng, một tên lãnh đạo công ty bên cạnh đã đứng bật dậy, giơ tay định tát Dương Thanh.
“Dừng tay!”
Cao Hùng rống lên định ngăn cản, nhưng đã quá muộn.
“Chết mẹ mày đi!”
Tên lãnh đạo kia vọt tới trước mặt Dương Thanh tát một cái.
“Bốp!”
Tiếng động chói tai vang vọng khắp phòng họp.
Tên lãnh đạo kia như quả bóng da bị đá lên trời, mấy chiếc răng nhuốm máu đỏ văng ra ngoài.
“Rầm!”
Tên lãnh đạo kia ngã lăn ra đất, lập tức hôn mê.
Từ đầu tới cuối Dương Thanh vẫn ngồi im chỗ cũ, tựa như kẻ vừa ra tay đánh người không phải anh.
Mùa thu ở Giang Hải hơi lạnh lẽo.
Một cơn gió thu thổi qua cửa sổ.
Mọi người không khỏi rùng mình, sắc mặt khó coi nhìn người trẻ tuổi đang ung dung ngồi.
“Hôm nay tôi tới chỉ để đòi nợ, không muốn giết người.
Đương nhiên nếu có kẻ nào muốn chết thì đừng trách tôi!”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm người đang thấp thỏm ngồi ở vị trí đầu.
“Đòi nợ? Đòi nợ gì?”
Hoàng Chính đứng ngồi không yên, cố giả vờ trấn tĩnh.
“Ông quên trong buổi đấu giá hôm qua, chính miệng ông đã nói sẽ tặng lại mảnh đất bên bờ sống Lão Long cho tôi vô điều kiện rồi à?”
Dương Thanh châm chọc hỏi.
Hoàng Chính hoảng hốt phủ nhận: “Tôi nói vậy bao giờ? Cậu đừng nói bậy!”
“Sự thật rành rành, ông Hoàng Chính định trợn mắt nói dối sao? Hôm qua có rất nhiều người ở buổi đấu giá nghe thấy ông hứa sẽ tặng lại miếng đất đó cho tôi đấy”.
Dương Thanh híp mắt cười, giọng mỉa mai.
Nhiệt độ trong phòng họp dường như cũng hạ xuống vài độ.
Hoàng Chính đột nhiên nhớ ra gì đó, sợ hãi nhìn anh.
Hôm qua Dương Thanh tát ông ta mấy cái liên tiếp, răng đều rơi sạch, cuối cùng không nói nên lời.
Dương Thanh hỏi một câu, ông ta ú ớ đáp lại.
Sau đó anh tự bịa ra ý nghĩa của mấy tiếng ú ớ này.
“Chính cậu, chính cậu tự nói vậy.
Tôi chưa từng hứa tặng mảnh đất kia cho cậu”.
Tuy rất sợ hãi nhưng nếu miếng đất này bị Dương Thanh cướp đi, nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta.
“Xem ra ông Hoàng Chính định nuốt lời”.
Dương Thanh chợt đứng lên, cười híp mắt bước từng bước tới chỗ Hoàng Chính, vừa đi vừa nói: “Đã vậy, tôi đành phải hỏi lại một lần, ông Hoàng có chịu tặng mảnh đất kia cho tôi không?”
Trong mắt Hoàng Chính chỉ còn lại sợ hãi.
Hôm qua Dương Thanh đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn trong lòng ông ta.
Theo từng bước chân của Dương Thanh, Hoàng Chính cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung.
“Cậu, cậu đừng qua đây!”
Hoàng Chính hốt hoảng, toàn thân run rẩy, bỗng nhiên hét lớn: “Đông Tà, mau cản cậu ta lại cho tôi!”
Đông Tà biết mình không phải đối thủ của anh nhưng nhiệm vụ của ông ta là phải bảo vệ Hoàng Chính, dù không đánh lại cũng phải kiên trì xông lên.
“Ông mà ra tay, tôi sẽ lấy mạng của ông!”
Dương Thanh lạnh lùng phun ra một câu.
Đông Tà đứng khựng lại, do dự hồi lâu.
Hôm qua lão ta đã đánh với Dương Thanh một trận, cũng biết rõ sự chênh lệch giữa hai người.
Dương Thanh thực sự có năng lực giết lão ta.
.