Cô con gái bé bỏng của cô!
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống, ôm tiểu bảo bối này: “Ừm, mẹ về rồi, hôm nay Nhược Nhược có ngoan không?”
“Không ngoan, mẹ ơi, hôm nay Nhược Nhược không ngoan tí nào, mẹ, mẹ không nên bỏ lại Nhược Nhược, sau này Nhược Nhược sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chọc mẹ tức giận nữa, được không?”
Cô bé khóc lớn, tự nói bản thân mình không ngoan.
Cô được mẹ ôm vào trong ngực, từng giọt nước mắt rơi xuống lạch cạch, cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt Ôn Hủ Hủ, dường như sợ Ôn Hủ Hủ lại biến mất.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ càng thêm khó chịu.
Cô ôm chặt cô bé, lại hận không thể cho bản thân một bạt tai.
Rốt cuộc hôm nay cô đã làm gì chứ?
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng nhào tới.
Bọn họ nhìn thấy mẹ ôm chặt em gái vào trong ngực, hai đứa nhỏ cũng rưng rưng nước mắt, đáng thương gọi mẹ: “Mẹ…”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Cô còn có thể nói gì đây?
Điều duy nhất cô có thể làm chính là ôm chặt ba tiểu bảo bối này vào trong ngực.
Khoảng mười phút sau, cảm xúc của bốn mẹ con cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này Hoắc Tư Tước mới gọi dì Vương tới, dẫn bọn nhỏ đi ngủ trước.
“Đi thôi, các tiểu bảo bối, cùng dì Vương đi ngủ nào.”
“Còn mẹ thì sao? Mẹ cũng sẽ lên chứ?” Tiểu Nhược Nhược vẫn không muốn buông mẹ ra.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nhịn xuống chua xót trong lòng, dịu dàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé.
“Được, lát nữa mẹ lên.”
“Được ạ.”
Cô bé đồng ý, sau đó quay đầu đi theo dì Vương lên lầu.