Lương thiếu…
Nếu như không trùng hợp nhiều như vậy thì đây chính là Lương Thần rồi.
“Anh tên gì?”
“Lương Thần.” Khuôn mặt Lương Thần áy náy, rất chân thành nói:
“Thật ngại quá, quần áo cô đều ướt cả rồi. Tôi bồi thường cho cô nhé?”
Minh Thù bỏ vào miệng một hạt dẻ cười rồi cười nói: “Không sao, tôi đánh gãy chân anh là được.”
Lương Thần: “…”
Lương Thần ngẩn ra trong nháy mắt, nhanh chóng cười nói: “Cô thật biết nói đùa.”
“Tôi không đùa với anh.” Trong tình huống đó giọng nói Minh Thù vẫn rất dễ nhận biết:
“Bắt anh ta đi cho tôi.”
Cô không đặc biệt nói với ai nhưng người của vệ sĩ lập tức xông về phía Lương Thần.
Tim Lương Thần đập mạnh. Thủ đoạn của Ôn Ý trong ấn tượng của hắn tuy có chút độc nhưng cũng không đến nỗi bị người ta làm ướt áo liền muốn đánh gãy chân hắn.
Lẽ nào bởi vì mình trọng sinh nên đã thay đổi điều gì?
Lương Thần bị đưa đến một căn phòng, Minh Thù ăn hạt dẻ cười chậm rãi tiến đến. Cửa phía sau đóng lại, vệ sĩ đứng canh cửa như thần bảo vệ.
“Lương Thần, Lương đại thiếu gia?”
Giọng nói chậm rãi vang lên trong phòng giống như gió xuân mềm mại không chút mạnh yếu.
“Cô biết tôi?” Lương Thần vô cùng kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn và cô gặp mặt, sao cô lại biết hắn nhỉ.
Không đúng…
Nhất định có chỗ nào đó không đúng.
“Đã nghe danh từ lâu.” Minh Thù đưa một hạt dẻ cười cho vệ sĩ: “Bóc cho tôi.”
Lương Thần: “…”
Vệ sĩ không nói gì, nhanh chóng lột hạt dẻ.
“Bộ đồ này của tôi…” Minh Thù vân vê trang phục trên người, cô ngừng lại quay đầu hỏi vệ sĩ:
“Bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Mười vạn.” Bóc xong hạt dẻ, vệ sĩ mặt không đổi sắc trả lời.
Minh Thù liếc nhìn vệ sĩ. Vệ sĩ đeo kính râm, thần sắc nghiêm túc giống như bộ đồ cô mặc thực sự trị giá mười vạn.
Vệ sĩ rất có tiền đồ nha.
Minh Thù mỉm cười nhìn về phía Lương Thần: “Lương thiếu muốn cà thẻ hay trả tiền mặt?”
Lương Thần: “…” Đùa hắn ư?
Một bộ quần áo mà mười vạn?
Nạm kim cương hay nạm vàng vậy!
Ôn Ý có ý gì…
“Bỏ đi, cũng không cần anh bồi thường, cho tôi luyện tay một chút là được.” Minh Thù cầm mấy hạt dẻ cười từ chỗ vệ sĩ bỏ vào miệng.
“Đến đây nào Lương thiếu, lần gặp gỡ đầu tiên tôi sẽ chiêu đãi anh tử tế.”
Lương Thần nghe ra ý tứ của Minh Thù: “Đợi đã, mỹ nữ ơi, tôi có chỗ nào đắc tội với cô? Hay là có người muốn cô đối phó với tôi?”
Minh Thù nghiêm túc: “Anh làm dơ quần áo của tôi.”
“Tôi sẽ bồi thường cho cô.” Mười vạn với hắn mà nói chỉ là một số lẻ.
Minh Thù lộ ra hàm răng trắng, cười đến xán lạn: “Tôi không muốn anh bồi thường”
Trẫm chỉ muốn giá trị thù hận của ngươi.
Đến đây đi, bấy bi à!
Lương Thần trọng sinh cũng chỉ là một phú nhị đại yếu ớt, Minh Thù đánh hắn hoàn toàn rất dễ dàng.
Lương Thần bị đánh một trận đến ngơ ngác, rốt cuộc hắn đắc tội với cô chỗ nào!
Minh Thù thở hổn hển, sai vệ sĩ mang đồ ăn vặt tới: “Ném anh ta ra ngoài.”
Lương Thần bị người ta lôi ra ngoài, hắn không thể tin được hoặc cảm thấy rất kỳ quái.
Minh Thù đứng phía sau vệ sĩ, phất phất tay: “À đúng rồi, tôi là Ôn Ý. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng quên nha.”
Thật vất vả để tăng giá trị thù hận, đương nhiên không thể nhường cho người khác.
Lương Thần: “…”
Nhất định có chỗ nào không đúng.
Chẳng lẽ có người sai cô ta đối phó với mình?
Nhất định là như vậy, nếu không… tại sao cô ta đột nhiên đánh mình.
Nhưng ai có thể khiến cô động thủ, là ai?
*
[Hài Hòa Hiệu]Lương Thần: Nhất định là cách tôi sống lại không đúng, tôi muốn thử lần nữa.
Tiểu tiên nữ: Xin lỗi, trọng sinh chỉ có một lần.
Lương Thần:… Cái này không giống với trọng sinh mà tôi tưởng tượng!
Tiểu tiên nữ: Nói nhảm, người ngươi gặp là thúc của ta.
Lương Thần:…
Tiểu tiên nữ: Đến đây bỏ phiếu đi, ta sẽ nói Minh thúc bớt ngược đãi ngươi.
Lương Thần:…