Đám người Mặc Y cũng lần lượt ngồi xuống ở bên người hắn, đồng thanh thấp giọng hô một tiếng, tán thưởng bãi cỏ thư thích còn hơn ngồi lên nhung thảm, Phạm Thức Đức không khỏi cười nói:
– Đại tướng quân, làm thế nào bình thường ngươi hay nói ra một ít lời, mà chúng ta nghe không hiểu vậy? Máy bay là vật gì vậy? Có thể khiến người ta bay được sao? Nhảy dù lại là chuyện gì xảy ra?
Tần Tiêu thất thanh cười một tiếng, lười biếng đem hai chân duỗi thẳng ra, một tay chống đỡ thân thể ngửa ra phía sau, một tay kéo một gốc cây cỏ ngậm ở trong miệng, híp mắt nói rằng:
– Những thứ này đều là đồ tốt, nhất thời thật đúng là không giải thích được rõ ràng lắm. Vả lại sao, máy bay thứ này đúng là có thể đem con người bay lên bầu trời. Nhảy dù sao, ngoại trừ có thể cho người ta giống như chim ưng bay lượn trên thảo nguyên ra, còn có thể xuyên qua thời không, từ chỗ này đi tới chỗ khác. Cũng giống như ta vậy, ta từ hơn một nghìn năm sau đi đến Đại Đường.
Mọi người nghe được những lời nói “hoang đường” này, không khỏi đều cười, tự nhiên là không ai tin tưởng.
Trên người Tần Tiêu được ánh mặt trời chiếu đến ấm áp, híp mắt lại đã có chút mệt mỏi rã rời, ngáp lớn một cái nói rằng:
– Ta nói những đều là sự thật. Các ngươi không tin ta cũng không có biện pháp… Ngô, Phạm tiên sinh, rảnh rỗi như vậy, nói chút cố sự Âm Sơn và thảo nguyên tới nghe một chút nha!
Phạm Thức Đức đắc ý dào dạt xoa xoa chòm râu mép, gật đầu bắt đầu giảng bài:
– Âm Sơn này sao đúng là một địa phương tốt. Cây cỏ màu mỡ, trâu dê béo mập nha! Sắc lặc xuyên, âm sơn hạ, thiên tự thương khung, lung cái tứ dã. Thiên thương thương, dã mang mang. Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương, mọi người khẳng định đều đã nghe qua rồi đúng không?
– Hướng tới phía đông đi một chút, nơi đó Hắc Hà người Đột Quyết xưng là Lặc Xuyên Hà, đã có danh nữ thời Hán Chiêu Quân “thanh chủng” (ở đây nghĩa là mộ phần). Lại hướng Đông Nam đi tới, chính là Chiến quốc là Trường Thành Triệu quốc.
Tần Tiêu không khỏi xoay người cười nói:
– Cảnh trí hai nơi này bày đặt cùng một chỗ mà nói, thật đúng là có chút ý tứ. Trường Thành phòng Hung Nô, khó lòng phòng bị; phái Chiêu Quân xuất giá biên cương, Đại Hán và Hung Nô bình an vô sự ở chung năm mươi năm. Ta không thể bôi nhọ ý tứ của Chiêu Quân như vậy. Ngược lại, ta rất tôn trọng nàng. Chỉ bất quá nói trở lại, ta vẫn là càng sùng bái Hán Vũ và Hoắc Khứ Bệnh.
– Hòa thân tuy rằng là biện pháp, nhưng biện pháp này nói trắng ra căn bản là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Có chút lời nói, đám sử quan nói ra đã có thể êm tai, nhưng tình huống nhưng thực tế cũng không cần thiết có bao nhiêu quang vinh. Vả lại, ta đối với loại chuyện hòa thân này, từ trước cũng không phải rất hảo cảm.
Phạm Thức Đức khẽ cười nói:
– Thời kỳ Thái Tông Văn Thành Công Chúa xuất giá Thổ Phiên, có thể nói cao công với xã tắc.
– Có thể đi!
Tần Tiêu nhếch miệng cười nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
– Những nữ nhân này, đều rất không dễ dàng, cũng thật vĩ đại. Văn Thành Công Chúa mang đến cho Đại Đường và Thổ Phiên ba mươi năm hòa bình, để văn hóa Trung Thổ truyền bá đến cao nguyên hoang dã, thật sự là công đức vô lượng. Bất quá, sau này người Thổ Phiên lại lấy kỹ thuật và tri thức mà chúng ta dạy cho đến cùng Đại Đường đối kháng. Tiết Nhân Quý cũng có thể tại địa phương đó đánh bại, Thổ Phiên thật đúng là không đơn giản nha!
Phạm Thức Đức cười nói:
– Do đó, có đôi lúc hòa thân vẫn là có chút tác dụng.
– Hừ…
Tần Tiêu hừ nhẹ một tiếng, có điểm tức giận nói rằng:
– Cũng chỉ là “có chút tác dụng” mà thôi. Tuy rằng đây cũng chính là thủ đoạn chính trị, nhưng căn bản là biện pháp không triệt để không giải quyết được vấn đề. Chiêu Quân và Văn Thành Công Chúa đúng như lời nói của sử quan và đồng thoại vậy. “Từ đó về sau cùng Vương Tử sống qua những ngày tháng hạnh phúc” đi sao? A, ta thấy vị tất đã đúng. Ba mươi năm, năm mươi năm thì thế nào, càng khi nàng thi cốt chưa lạnh, hai nước vẫn cứ liều mạng phân tranh như trước. Các nàng nếu là dưới suối vàng có biết, không thể không lệ rơi đầy mặt được.