Lâm Thanh Đại vội vàng tự mình cầm lấy cái khăn ướt và đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Vương Nhuận Tuyết muốn ngồi dậy, Đỗ Văn Hạo ấn nàng ngồi xuống: “Nàng cứ nằm xuống. Tối hôm qua nàng còn không sao. Tại sao mới sau một đêm đã ốm như vậy?” Vừa nói Đỗ Văn Hạo vừa sờ tay vào trán của Vương Nhuận Tuyết sau đó hắn nhẹ nhàng đặt chiếc khăn ướt lên trán nàng, dịu dàng nói: “Hơi lạnh một chút đó”.
Quả nhiên Vương Nhuận Tuyết thoáng rùng mình, thân thể nàng khẽ run rẩy.
Đỗ Văn Hạo bắt mạch cho Vương Nhuận Tuyết, xem mắt cùng đài lưỡi sau đó hắn an ủi nàng: “Không có gì đáng ngại. Nàng chỉ bị cảm nhiễm phong hàn một chút thôi. Cũng may thường ngày sức khoẻ của nàng rất tốt. Ta sẽ cho nàng uống ba thang thuốc là khỏi ngay”.
Kha Nghiêu mang giấy bút tới. Ngay sau khi Đỗ Văn Hạo kê đơn xong, Kha Nghiêu nhận đơn thuốc và nói: “Ca, muội đi mua thuốc”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Muội hãy bảo Diệu Thủ hay Khờ Đầu đi thôi. Muội là chỉ là một thiếu nữ, không nên xuất đầu lộ diện”.
Kha Nghiêu cười nói: “Xem ca kìa. Không có chuyện gì đâu. Gần đây ai cũng bận rộn việc của mình. Hôm qua muội nghe Đàm thị, vợ Khờ Đầu nói bọn họ không thể cứ ở chung với chúng ta. Hôm qua có cùng với bọn muội đi xem mấy chỗ ở ngoại thành. Hôm nay hai người đó sẽ tới thương lượng giá cả. Nếu không đắt thì sẽ mua. Mua xong bọn họ sẽ tu sửa lại mấy phòng, thứ nhất để ở, thứ hai có thể hỗ trợ mở dược đường”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vợ của Khờ Đầu là người phụ nữ đức hạnh nhưng như vậy muội cũng không thể đi một mình. Nếu không hãy…”.
Đỗ Văn Hạo chưa nói xong, Kha Nghiêu đã ngắt lời hắn: “Thôi được rồi, cùng lắm thì muội đeo mạng, mang đao rồi mới ra ngoài chứ gì? Đi mua thuốc mà cứ làm như có chiến tranh không bằng” Nghe vậy ba người Đỗ Văn Hạo không nhịn được cười.
Kha Nghiêu đi tới bên cạnh Vương Nhuận Tuyết, nói nhỏ: “Tỷ cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Muội biết tỷ thích ăn nhất bánh hương hoa quế và hoa hồng. Tỷ cứ ngoan ngoãn nằm nghỉ. Nếu muội thấy sẽ mua về cho tỷ”.
Trong lòng Vương Nhuận Tuyết lại rất xúc động nhưng lại không sao thốt nên lời. Nàng chỉ mỉm cười gật đầu. Kha Nghiêu cầm đơn thuốc đi ra ngoài cửa.
Đỗ Văn Hạo nói với Lâm Thanh Đại: “Thôi được rồi. Nàng hãy đi nói vơi Kha Nghiêu một tiếng. Không được đi theo lối cửa trước. Hãy đi lối hậu viện, nhân tiện thăm dò tin tức của Đỗ chưởng quỹ”.
Nghe xong Lâm Thanh Đại vội vàng đuổi theo Kha Nghiêu.
Vương Nhuận Tuyết thấy hai người đi ra ngoài mới nhỏ nhẹ nói: “Tướng công, chàng biết không? Thiếp vốn tưởng Thanh Đại tỷ là một người lạnh nhạt. Kha Nghiêu là một người rất kiêu ngạo thì ra thiếp đã sai lầm” Đỗ Văn Hạo nắm tay Vương Nhuận Tuyết, hắn vừa lật cái khăn trên trán của nàng, vừa nói: “Nàng không biết vì sao Kha Nghiêu thân thiết nhất với Thanh Đại sao?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Chuyện này thiếp cũng đã nghe Vũ Cầm tỷ nói qua. Thế nhưng ngày thường hai người đó không thân mật lắm với những chị em khác”.
Đỗ Văn Hạo đang định nói chuyện đó thì bất chợt hắn nghe thấy bên ngoài cửa bật lên một tiếng “ôi chao’. Đỗ Văn Hạo liền đi ra cửa nhìn thì thấy Liên nhi ngồi dưới đất, dáng vẻ đau đớn, bàn tay ôm mắt cá chân, miệng lầm bầm.
Đỗ Văn Hạo bước tới, ngồi xổm trước mặt Liên nhỉ hỏi: “Liên nhi, nàng bị làm sao vậy?”
Liên nhi thoáng xấu hổ, nàng chỉ vào một cái chậu than không biết ai đặt ở ngoài đó, ảo não nói: “Thiếp nghe Kha Nghiêu nói nhị phu nhân bị bệnh, vội vàng tới đây xem có gì cần giúp không nên bước đi có chút hấp tấp nên vấp phải vật này. Ôi’.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy chậu than thì vừa tức vừa buồn cười, hắn đỡ Liên nhi dậy nói: “Ngày thường nàng là người cẩn thận nhất thế mà hôm nay lại vấp phải vật này. Nếu không phải nàng vấp nãg đau, ta đã muốn cười nàng rồi”.
Liên nhi thấy Đỗ Văn Hạo muốn cười mình nhưng lại cố nén thì bản thân nàng cũng phì cười.
“Thật ra nghĩ lại thiếp cũng thấy buồn cười. Thôi, không nói chuyện này nữa. Tướng công, nhị phu nhân thế nào rồi? Thiếp vừa mới tới nhà bếp bảo Nhược Vân cho một ít hạt sen vào cháo”.
Đỗ Văn Hạo nắm tay Liên nhi đi vào phòng của Vương Nhuận Tuyết. Liên nhi thấy Vương Nhuận Tuyết nhìn mình thì vội vàng bỏ tay ra, nàng khập khiễng đi tới trước giường Vương Nhuận Tuyết, ân cần hỏi thăm: “Nhị phu nhân, có khá hơn không? Có phảo là do chăn đắp mỏng quá không?” Nói xong Liên nhi giơ tay sờ, nắm cái chăn đang đắp trên người Vương Nhuận Tuyết.
Vương Nhuận Tuyết ra hiệu cho Liên nhi ngồi xuống giường. Liên nhi suy nghĩ một lát rồi tìm một cái ghế và ngồi xuống. Nàng nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Vương Nhuận Tuyết thì giải thích: “Muội nghe Nhược Vũ nói, nhị phu nhân là người rất thích sạch sẽ vì vậy như vậy mới tốt”.
Vương Nhuận Tuyết không còn biết phải nói gì nữa. Nữ nhân kính cẩn lễ phép ở trước mặt nàng tuy là phân thê thiếp khác với nàng nhưng là một người thiện lương. Vì tới thăm nàng mà ngã. Bởi vì nghĩ tới tính sạch sẽ của nàng mà không dám ngồi xuống giường. Một nữ nhân như vậy, nàng còn biết nói gì đây?
Vương Nhuận Tuyết chỉ vào chân Liên nhi nói với Đỗ Văn Hạo: “Tướng công, hãy mau xem chân cho Liên nhi, đừng để bị thương”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu sau đó ngồi xổm trước mặt Liên nhi. Liên nhi vừa thấy Đỗ Văn Hạo ngồi xuống thì kêu lên một tiếng “ôi chao” rồi đứng bật dậy.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nàng cứ ngồi đi, đứng dậy làm gì hả?”
Liên nhi sợ hãi nói: “Lão gia, tuyệt đối không thể. Hãy để thiếp quay về để Phi Nhi xem cho thiếp là được. Làm gì có đạo lý thiếp ngồi để alõ gia xem chân cho thiếp. Không được, tuyệt đối không được”.
Vương Nhuận Tuyết thở dài nói: “Liên nhi, muội không nên khách khí như vậy. Tướng công cũng là lão gia của muội. Hai người đã chung chăn chung gối, không nên còn phân biệt như vậy”.
Đỗ Văn Hạo dứt khoát cởi giày thêu của Liên nhi ra. Hắn vừa quan sát vừa nói: “Tuyết nhi nói không sai. Nàng vẫn quá xa cách với mọi người”.
Liên nhi nghe xong khẽ cắn môi mình. Nàng nhìn thấy hai tay Đỗ Văn Hạo cầm chân mình thì cảm động rơi lệ.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy lưng mình giá lạnh, hắn ngẩng đầu lên thì thấy lệ Liên nhi đang rơi xuống. Trong lòng hắn vô cùng thương xót. Đỗ Văn Hạo đi giày lại cho Liên nhi rồi đứng dậy, ôm đầu nàng gục vào ngực mình nói: “Nha đầu ngốc, chúng ta đều là người một nhà. Sau này không được khách khí như vậy, biết chưa? Tuyết nhi vẫn yêu cầu mọi người dựa theo tuổi tác lớn nhỏ của mọi người mà xưng hô, không được xưng hô Đại phu nhân, nhị phu nhân nhưng mọi người vẫn không thay đổi làm Tuyết nhi rất khổ sở. Biết không?’
Một lúc lâu sau Liên nhi mới trấn tĩnh lại, nàng lau khô nước mắt, gật đầu nói: “Thiếp biết rồi”.
Lúc này Lâm Thanh Đại đi vào phòng. Nàng nhìn thấy Liên nhi đang gục đầu vào người Đỗ Văn Hạo, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, hai mắt đỏ đỏ. Vương Nhuận Tuyết nằm trên giường, hai mắt cũng rưng rưng lệ thì không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Có chuyện gì vậy? Lúc nãy thiếp ra ngoài mọi chuyện vẫn còn tốt mà”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Tốt lắm. Sáng sớm khóc sướt mướt như vậy để Cầm nhi nhìn thấy thì lại kiêng kỵ. Hôm nay ta vốn định dẫn mọi người ra ngoại thành xem nhà ở thế nhưng Cầm nhi đi alị không tiện, không đi được. Tuyết nhi cũng bị bệnh. Liên nhi cũng bị đau chân, ít nhất phải nằm mấy ngày mới đi lại được. Thôi được để Phi Nhi và Thanh Đại đi cùng với ta là được”.
Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện.
“Ta có thể đi cùng với mọi người được không?”
Mọi người quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Mộ Dung Ngọc Lan.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Cũng hay. Cứ để Ngọc Lan đi cùng. Dù sao ở nhà mãi cũng buồn bực”.
Lâm Thanh Đại nói: “Thiếp thấy chúng ta không cần chờ Kha Nghiêu. Sau khi muội ấy quay về, ở lại với nhị phu nhân”.
Cùng lúc đó Kha Nghiêu nhân dịp tất cả mọi người đang bận bịu chuyện của Vương Nhuận Tuyết đã cải nam trang, lặng lẽ ra ngoài từ lối cửa sau.
Bởi vì những y quán và dược đường ở quận Tú Sơn đã bị Dương Duệ cắt đứt con đường làm ăn nên việc tìm một tiệm bán thuốc quả thật không dễ dàng chút nào. Dương Duệ này cũng rất giỏi làm ăn buôn bán. Vì để đánh bại các cửa hàng khác, thuốc của hắn bán ra rẻ hơn, tốt hơn nhiều so với bình thường. Những người khác nhập dược liệu của hắn hiển nhiên sẽ không thể thu lợi nhuận. Trong khi đó Dương Duệ mua hàng không qua tay ai cả nên đương nhiên không cần lo lắng về lợi nhuận. Một thời gian sau dù dân chúng quận Tú Sơn biết là do Dương Duệ đứng sau giở trò nhưng vì dân chúng cũng không phải là người giàu có nên cũng chỉ biết tìm mua thuốc rẻ mà lại tốt.
Kha Nghiêu đi thẳng một mạch trên đường, nàng không nhìn quanh nhìn quẩn, đi thẳng tới tiệm thuốc Dương thị, lớn nhất ở quận Tú Sơn