Nhưng Cửu Phong không dễ bình ổn lửa giận như vậy, vật nhỏ này trợn cắp mắt phượng lên, quyết định xem bọn Hồng Giác kia như con mồi để đi săn.
Nghiêm Mặc cũng không quên giữ chặt Nguyên Chiến, Nguyên Chiến nhếch miệng cười với hắn: “Em yên tâm, tôi không phải con nít dễ xúc động, tôi biết phải làm như thế nào.”
Nguyên Chiến lại ôm Cửu Phong vào lòng, lẩm nhẩm lầm nhầm nói cái gì đó với Cửu Phong một hồi lâu.
Thỉnh thoảng Cửu Phong còn phát ra điệu cười quái dị, hiếm khi ở chung hài hòa với Nguyên Chiến.
Nghiêm Mặc bảo mọi người xích lại gần nhau, trầm giọng nói: “Đây chỉ mới là bắt đầu, lúc trước chúng ta đã cố hết sức tránh khỏi Hữu Giác Nhân, nhưng một khi vào thành, chuyện như ngày hôm nay sẽ xảy ra càng nhiều.”
Mấy thiếu niên và Hậu Sư đều có vẻ mặt rất khó coi.
“Hình Lục, cậu thân là Hữu Giác Nhân duy nhất, phải trầm ổn hơn. Những người khác sau khi vào thành tốt nhất là đừng phân tán, gặp chuyện gì thì tìm hai Cốt Khí Sư hoặc tôi và Chiến. Nếu có nguy hiểm, phản kháng còn không bằng chạy trốn, khi đó đừng để ý đến mặt mũi hay tôn nghiêm gì gì đó, các cậu phải đặt tính mạng lên trên hết.”
“Chẳng lẽ chúng ta phải nhẫn nhịn mãi sao?” Tên thiếu niên Thương Kỳ thấp giọng hỏi.
“Đương nhiên không.” Nghiêm Mặc cười nhẹ: “Hiện giờ là chúng ta yếu, bọn chúng mạnh. Kẻ yếu đối mặt với kẻ mạnh, muốn trả thù thì phải động não, nếu ngay cả mạng cũng không giữ nổi thì nói gì đến trả thù?”
Một vị Cốt Khí Sư tên Phi Chương cũng thở dài: “Chúng ta dù có liều chết với chúng thì sao? Đối với chúng mà nói, giết vài tên Vô Giác Nhân cũng chỉ như giết vài con súc vật mà thôi.”
Nghiêm Mặc gật đầu: “Nhẫn nhịn, mưu tính rồi hành động, đây là yêu cầu của tôi dành cho mọi người.”
Hình Lục nghiêm túc hỏi: “Nếu mọi người gặp chuyện, không trốn thoát được thì phải làm sao?”
Nghiêm Mặc hơi trầm ngâm, rồi mới trả lời: “Nếu mọi người không trốn được thì có thể nói chủ nhân của mình sau này sẽ là Đại Cốt Khí Sư!”
***
Buổi sáng, Bì Tháp đang được nô lệ hầu hạ, vẻ mặt vô cùng khó coi, đá vài tên nô lệ lăn sang một bên.
“Mới rời giường nên khó chịu vậy à, sao thế? Tối hôm qua ngủ không ngon?” Bạn hắn trêu.
“Trên giường có rệp, không biết là tên quỷ lười nào quét dọn doanh trại, sâu bọ không quét hết!” Bì Tháp dùng sức gãi cổ và những chỗ da thịt lộ ra.
Mấy thiếu niên Hữu Giác lúc này mới phát hiện da Bì Tháp đã bị gãi ra máu.
“Đừng gãi nữa, chỗ tôi có chút thuốc bôi chỗ bị sâu bọ cắn và giảm ngứa, cậu bôi lên trước đi.” Tạp Địch nhìn mà khó chịu, quay đầu bảo người hầu lấy thuốc tới.
Bên kia, đám người Nghiêm Mặc cũng đã thu dọn hành lý xuất phát.
Rất không khéo, hai đội một cái đi trước một cái đi sau, đám người Tạp Địch đi phía trước, đám người Nghiêm Mặc đi phía sau.
Nghiêm Mặc cố ý đi chậm, chờ cho đội ngũ khác tiến lên chen vào giữa hai đội, lúc này mới đi với tốc độ bình thường.
Bì Tháp đi đằng trước bôi thuốc xong quả thật cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng đi không được bao xa, hắn ta lại bắt đầu cảm thấy ngứa, mà lần này chỉ gãi da thôi vẫn chưa đủ, càng gãi hắn ta càng hận không thể lột da xuống, dùng nước tẩy rửa máu thịt và xương cốt của mình!
Đám người Tạp Địch cũng phát hiện ra sự khác thường của hắn.
Người hầu của Bì Tháp muốn ngăn hắn ra làm hại bản thân, nhưng bị Bì Tháp đá lăn.
Bì Tháp phát ra tiếng gầm rú như dã thú, làm không ít người đi đường phải liếc mắt nhìn.
“Có chuyện gì vậy? Tối hôm qua chúng ta đều ngủ ngon mà.” Có người lấy làm lạ.
“Có khi nào là tên nhà quê tối hôm qua kia ra tay ám hại Bì Tháp không?” Có người thông minh đoán được.
Bì Tháp hai mắt đỏ ngầu rống to: “Tên quỷ nghèo nhà quê đó! Tao muốn giết nó!”
Bì Tháp lập tức đổi thú cưỡi, muốn đi tìm đám người Nghiêm Mặc gây sự.
“Khoan đã! Sự tình vẫn chưa biết rõ mà…” Đám người Tạp Địch muốn ngăn nhưng tay chỉ bắt phải khoảng không.
Bì Tháp, tính cả tọa kỵ của hắn ta vậy mà lại bị kéo vào lòng đất ngay trước mặt mọi người một cách đột ngột.
“Bì Tháp!”
“Thiếu gia!”
Mọi người cùng nhào về phía mặt đất nơi đó.
Nhưng mặt đất đã sớm khép lại, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Bì Tháp.
Hay rồi, đội ngũ này chỉ có thể dừng lại, cùng nhau đào khu đất kia, muốn tìm Bì Tháp.
Một đội ngũ rồi một đội ngũ vượt lên trên bọn họ, có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, rất nhiều người không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Khi đám người Nghiêm Mặc đi qua, có kẻ muốn xông lên chất vấn bọn họ, nhưng bị Tạp Địch giữ chặt.
“Hiện giờ vẫn chưa chắc là bọn họ làm, nếu bọn họ thật sự lợi hại như vậy, thì tối hôm qua đã không…” Tạp Địch không nói hết, mà lau mồ hôi toát ra trên trán: “Tính tình Bì Tháp không tốt, dọc đường đi không biết đã đắc tội bao nhiêu người, có lẽ là người khác đang trêu cợt hắn.”
“Cho dù là thế, thì bọn đó cũng rất khả nghi.” Một thiếu niên Hắc Giác nói.
Khi tên thiếu niên Hắc Giác đó vừa dứt lời, bạn hắn ta và người hầu Bì Tháp vui sướng kêu to: “Tìm được rồi!”
Bì tháp mặt mày dính đầy đất cát, toàn thân trần trụi được kéo ra khỏi hố.
Mọi người thấy hắn như vậy đều cảm thấy có chút khó chịu và phẫn nộ, còn có chút lo lắng mà bọn họ không thừa nhận.
Bì Tháp mở đôi mắt bị đánh bầm tím ra, há miệng gào: “Có người hại tao! Để tao bắt nó! Tao muốn giết nó! Tao muốn nghiền nó thành bã!”
Tên thiếu niên Hắc Giác kia cứ cảm thấy đoàn người Nghiêm Mặc rất khả nghi, hắn thề vừa rồi mình còn nghe thấy lũ Vô Giác Nhân đó cười nhạo.
Thủ hạ của Bì Tháp không biết hắn ta bị ai hại, nhưng chẳng phải đã có tình nghi sao, về phần có bắt sai hay không, mặc kệ nó!
Nhưng khi tên thiếu niên Hắc Giác kia và thủ hạ của Bì Tháp muốn ngăn cản đoàn người Nghiêm Mặc thì trên đầu đám người Bì Tháp bỗng nhiên xuất hiện một cổ gió xoáy.
Cổ gió xoáy này xuất hiện vô cùng đột ngột, không một dấu hiệu.
Càng đáng sợ là nó lấy đám thiếu niên bọn hắn làm trung tâm, càng lúc càng lớn.
“Chạy mau!” Tạp Địch trợn to mắt, gào lên với đám bạn.
Nhưng đã muộn, Bì Tháp và thủ hạ của hắn, bao gồm cả tên thiếu niên Hắc Giác muốn bắt đám người Nghiêm Mặc đều bị gió xoáy cuốn lên không trung.
Trên không trung truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Người đi đường ngẩng đầu, không ít người biến sắc, đi nhanh hơn.
Cũng có người lấy làm lạ: “Cổ gió xoáy kia từ đâu tới vậy?”
“Tám phần là cốt bảo có thể tạo gió xoáy, đám quỷ bị cuốn vào chắc chắn đã đắc tội với người ta, mau rời khỏi đây đi!”
Chờ khi gió xoáy biến mất, khi đám người Bì Tháp rớt xuống từ không trung, thì đội ngũ của Nghiêm Mặc đã sớm không thấy tăm hơi đâu.
Một thằng bạn của Tạp Địch dùng cốt bảo nhanh chóng tạo ra một núi tuyết thật dày, đám người Bì Tháp rớt xuống mới không chết, nhưng cũng không ai dễ chịu, bị thương nghiêm trọng nhất là Bì Tháp, một tay và một chân bị cuồng phong cuốn gãy.
Bì Tháp choáng đầu hoa mắt chửi ầm lên.
Những người khác cũng cảm thấy khó chịu, muốn tìm người tính sổ.
Tạp Địch kiểm tra thương thế của mọi người xong thì đứng dạy, lạnh mặt nói: “Đủ rồi! Đây là nơi nào? Là vương thành! Bì Tháp, suốt đường đi cậu gây phiền toái đã đủ nhiều, ở nông thôn không ai dám chọc cậu, nhưng nơi này thì sao?”
Tên thiếu niên Hắc Giác bò dậy, căm giận nói: “Chúng ta không thể cứ vậy mà bỏ qua?”
Tạp Địch: “Vậy các cậu còn muốn thế nào nữa? Tuy không biết là ai trêu cợt chúng ta, nhưng người ta hiển nhiên không có ý muốn khiến chúng ta chết, nếu không, với năng lực của đối phương, cậu cho rằng mấy người chúng ta có thể thoát được à?”
Một thiếu niên Bạch Giác khác cũng nói: “Dọc đường đi chúng ta không gặp phải nguy hiểm gì lớn, nhưng hôm nay lại…, tôi đoán rất có thể là thiếu niên tối hôm qua mà Bì Tháp gây sự, trước mặt quá nhiều người, có người ngứa mắt nên mới ra tay dạy chúng ta một bài học nhỏ.”
Những người khác cũng cảm thấy hợp lý.
Không ai hoài nghi đám người Nghiêm Mặc, ngay cả Bì Tháp xui xẻo nhất cũng cảm thấy thiếu niên Bạch Giác kia nói đúng.
Tạp Địch oán hận đi hai vòng, rồi dừng lại trước mặt Bì Tháp: “Được rồi, mau tiến vào vương thành, tất cả mọi người cố gắng đừng gây ra phiền toái nữa, chúng ta nói người ta là nhà quê, nhưng đối với người vương thành mà nói, chúng ta cũng chẳng khác gì nhà quê đâu.”
Bì Tháp không phục, thấp giọng chửi vài câu.
Tâm tình những người khác cũng không tốt lắm, thu dọn lại hành lý, một lần nữa lên đường.
Lúc này đã có thể nhìn thấy con đường lớn được khắc chữ ở cửa vào vương thành.
Cửu Phong vui vẻ nhào vào lòng Nghiêm Mặc: “Khặc khặc! Mặc, chơi vui, ta còn muốn chơi nữa.”
Nghiêm Mặc nhìn Cửu Phong trong lòng, cúi đầu cười: “Lần sau đi, lần sau cho nhóc chơi đủ.”
Những người khác phần lớn đều không thấy Cửu Phong đã biến mất rồi lại xuất hiện, chỉ có Nguyên Chiến và Tịch Dương với tính tình cẩn thận là phát hiện.
Bọn họ một đường hữu kinh vô hiểm đi ngang nhiều Hữu Giác Nhân như vậy mà vào thành, Tịch Dương đang suy đoán xem có phải Mặc vu có năng lực giúp mọi người ẩn thân không. Mà càng thấy nhiều, càng biết được nhiều, Tịch Dương cũng càng ngày càng kiên định rằng mình không chọn sai người.
Phía trước, đã tới vương thành của Hữu Giác Nhân.
Vương thành của Hữu Giác Nhân kỳ thật được tạo nên từ ba tòa thành, ba tòa thành này là thành Lạc Lan của tộc Bạch Giác, thành Huyền Vũ của tộc Hắc Giác và thành Thân Đồ của tộc Hồng Giác.
Ở giữa vòng bảo vệ xung quanh ba tòa thành có một ngọn núi đỉnh bằng không lớn cũng không nhỏ, kiến trúc ở chân núi, triền núi và đỉnh núi nối liền với nhau, hình thành một quần thể kiến trúc thật lớn, mà tòa lâu đài hình phi thuyền ở đỉnh núi kia là tượng trưng của cả tòa vương thành, và cũng là nơi mà vương giả do ba tộc đề cử ra và Đại Tư Tế của Bàn A Thần sống và xử lý công việc.
Nhóm Nghiêm Mặc đi theo dòng người tiến vào thành Huyền Vũ.
Hữu Giác Nhân vào thành rất dễ, ngay cả phí vào thành cũng không cần giao. Nhưng Vô Giác Nhân nếu không có Hữu Giác Nhân dẫn đi, muốn vào thành nhất định phải đưa chứng minh thân phận ra, còn phải giao phí vào thành đắt đỏ.
Thủ vệ ở cửa thành sau khi hỏi nhóm Vô Giác Nhân này có phải đều là nô lệ của Hình Lục không thì chỉ nhìn bọn họ hai cái rồi thả cho bọn họ đi vào.
Trừ ba người Nghiêm Mặc, những người khác đều thở phào một hơi, vài người đã căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.
“Trời ạ!” Hậu Sư há mồm kinh hô, vài thiếu niên vừa vào thành đã vô cùng kinh sợ, mắt hoa lên, miệng há lớn, nửa ngày sau cũng không khép lại.
Kỳ Hồng Chí khá trầm ổn, Tịch Dương có thể xem là kiến thức rộng rãi, hai Cốt Khí Sư cũng từng đến thành thị của Hữu Giác Nhân đều khá bình tĩnh, hai mắt chỉ mở to hơn bình thường một chút.
Nhưng Nghiêm Mặc thì phát ngốc.
Tổ Thần tại thượng, hắn vừa thấy cái gì vậy?