Cùng nhau trải qua ba trăm năm phong vũ, Lâm Hiên sao không hiểu tâm tư của Nguyệt nhi:
“Ngốc nha đầu. Nàng yên tâm. Về chuyện này ta đã an bài hậu thủ. Nếu Hồng Lăng an phận thủ thường thì thôi, nếu quả thật dám bất lợi với ta thì đừng trách Lâm mỗ lạt thủ vô tình”
Thấy thiếu gia nắm chắc như vậy Nguyệt nhi thở phào ra. Lâm Hiên lại phất tay áo một cái, một đạo hỏa quang bay vút ra. Nguồn truyện: Truyện FULL
Là Vạn Lý Phù! Nó lấp lóe một thoáng rồi biến mất chân trời phía xa.
Sau khi truyền tin cho Tâm nhi, toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bao bọc lấy tiểu nha đầu, tan biến khỏi nơi đây.
Ở linh sơn tuyệt đỉnh cách nơi này mấy vạn dặm, linh khí chung quanh đang hỗn loạn vô cùng. Phóng tầm mắt nhìn lại thấy có cả ngàn tu sĩ đang tụ tập.
Cầm đầu quần tu là một hoàng y thiếu nữ gương mặt trứng ngỗng, có tu vị Ngưng Đan trung kỳ.
Đột nhiên đôi mi thanh tú của thiếu nữ chau lên, một đạo hỏa quang hiện ra trong tầm mắt.
Vạn lý phù của thiếu gia! Hỏa quang lượn trên không một vòng, tựa như có linh tính tự rơi vào lòng bàn tay nàng. Lưu Tâm đem thần thức chìm vào, rất nhanh vẻ mặt ẩn hiện sát cơ:
“Truyền lệnh xuống…”
La gia tổng đà đã bị công phá, các trưởng lão cùng đám đệ tử tinh nhuệ đã ngã xuống. Hiện La gia chỉ còn lại một chút cá tạp nhỏ.
Bái Hiên Các gặp phải nguy cơ thì thiếu gia một lần nữa xuất hiện hóa giải. Sau khi đám đệ tử nghe lệnh mà đi.
Lưu Tâm cầm Vạn Lý phù, ánh mắt ngước nơi phương xa, khuôn mặt thoáng ửng hồng rồi khẽ thở ra.
Đáng tiếc nỗi tương tư này vốn không có kết quả tốt!
Lúc này Lâm Hiên đã ở xa tới mấy chục vạn dặm. Vầng thái dương sắp hạ xuống triền núi, hàn phong tiết cuối thu thổi qua khiến cảnh vật nao nao. Đây là một vùng hoang nguyên ít người lui tới. Dõi mắt nhìn lại cảnh sắc là một màu xám ảm đạm vô cùng.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn dãy núi trải dài như không có điểm cuối, trong lòng có chút cảm khái.
Khê Dược Giản!
Năm xưa khi còn là một Linh Động kỳ tiểu tu tiên giả, hắn đã lớn gan tới đây thu thập linh thảo. Xảo hợp mà chiếm được Cửu Thiên Huyền Công cùng ngọc bài thần bí nọ tại đây.
Bảo vật nghịch thiên như vậy xuất hiện ở Khê Dược Giản, chẳng lẽ chỉ là xảo hợp?
Nguyệt nhi chính là Âm ti chi chủ chuyển thế tại U Châu. Chẳng lẽ cũng là xảo hợp?
Sự đáng ngờ không chỉ hai điểm này.
Lam Sắc Tinh Hải! Năm xưa sao lại bị hai tu sĩ cấp thấp Phiêu Vân Cốc đoạt được?
Ngẫm lại nơi U Châu man hoang rất nhiều bí mật, mà có điều nào không khiến người phải kinh hãi chứ?
***
Thiên Châu, tại một động phủ tối đen trong Ma Vực sơn mạch.
“A!”
Dường như gào rú của dã thú truyền vào tai, toàn thân Điền Tiểu Kiếm run rẩy, ngũ quan vặn vẹo thống khổ vô cùng. Lúc này quanh hắn là ma khí nồng nặc, đang không ngừng bị hút vào thân thể.
Ma khí quán thể! Hai mắt Điền Tiểu Kiếm như muốn lồi ra, tóc tai dựng đứng. Theo Phong Lương yêu cầu hắn đã đem nguyên thần phong bế lại. Nhưng mới được thực hiện được một nửa. Sự thống khổ đáng sợ đã phá vỡ phong ấn khiến tâm thần hắn như bị vạn đao lăng trì.
Bên kia, sắc mặt Phong Lương cũng trắng như tờ giấy, hiển nhiên tiêu hao rất nhiều pháp lực. Nhưng dù vậy hai tay lão ma vẫn vũ động không ngừng, chú ngữ trong miệng phát ra càng ngày càng dồn dập.
Phụt…!
Phong Lương há mồm ộc ra một ngụm máu bầm, có điều hắn vẫn không quan tâm mà liều mạng thi triển quán thể thuật.
Quá nửa ngày đột nhiên Điền Tiểu Kiếm ngẩng đầu rống to. Thanh âm dường như ác thú bị hãm dưới chín tầng địa ngục, giận dữ rống thẳng lên điện Vân Tiêu.
Tức thời thiên địa nguyên khí trở nên cuồng loạn. Khả năng như vậy chỉ có một. Điền Tiểu Kiếm đã tiến giai Ly Hợp!
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 474: Tiểu Kiếm tiến giai