Hoàng hậu có thể được mang đồ ăn vào trong ngự thư phòng, Hoàng thượng còn cho phép nàng vào.
Hoàng thượng sủng ái người nào, không ai không hiểu.
Một ngày nọ, Đường Quả đi vào ngự hoa viên, không khéo lại gặp phải Hiên Viên Mặc đang đỡ An Ngưng Hương.
“Trùng hợp thật đấy, Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Đường Quả đứng bên cạnh bụi hoa, dù muôn hoa khoe sắc cũng không so được với dung nhan xinh đẹp của cô. Khóe môi cô cong lên mang theo vài phần ý cười, ánh mắt lướt qua cả hai, rồi dừng trên một đóa hoa, “Phong cảnh ở đây thật tốt, khó trách cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu đều thích.”
An Ngưng Hương không nghĩ đến sẽ gặp nhau ở đây, vội vàng nắm lấy tay Hiên Viên Mặc.
Hiên Viên Mặc nghĩ nàng không thoải mái, vội đỡ nàng, còn cẩn thận hỏi, “Sao thế, có cần về nghỉ ngơi không?”
“Không được, vừa mới gặp Hoàng quý phi, đi ngay sợ không tốt lắm.”
“Hoàng hậu nương nương không thoải mái thì cứ về nghỉ ngơi đi.”
An Ngưng Hương mím môi lại, không thoải mái lắm, Hoàng quý phi dường như không để nàng vào trong mắt. Đúng lúc đó, Lý công công báo có chuyện gấp, Hiên Viên Mặc không thể không đi.
Hắn định sai người đưa An Ngưng Hương về, nhưng An Ngưng Hương không muốn, còn nói thêm, “Không sao cả, thiếp tin tưởng Hoàng quý phi.”
“Hoàng quý phi, Hoàng hậu có thai, nàng khách khí một chút, quản tốt người của mình vào.” Hiên Viên Mặc nhớ đến chuyện trước kia, không thể không cảnh cáo.
Nói xong, không những không thấy cô tức giận mà còn bị cô nhìn thẳng vào cười, hắn chạy trối chết, vì sao, nụ cười đó như đã rõ ràng hết thảy?
Hắn không dám đối mặt với nụ cười đó, vội đi theo Lý công công, bước chân vô cùng lộn xộn.
Hai người còn lại ngồi trong đình. Đường Quả nhàn nhã nhấp trà, thưởng hoa, ngắm cá bơi lội dưới hồ, dáng vẻ vô cùng vui thích.
“Không ngờ Hoàng quý phi lại nhàn hạ thoải mái như thế.”
An Ngưng Hương còn tưởng, Hiên Viên Mặc thay đổi, Hoàng quý phi sẽ làm ầm lên, không ngờ vẫn còn bình tĩnh như vậy.