Hàn Mạc bước nhanh đến, đưa cái hộp trong tay.
Huyền Cơ đại sư thần sắc bình thản đón lấy cái hộp, mở nhẹ ra thoáng nhìn, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, thấp giọng nói:
– A di đà phật, xem ra mạng của nữ thí chủ… không thể tuyệt!
…
Hàn Mạc ngồi trên ghế trong viện, lo lắng trong lòng mấy ngày nay, không ngờ giờ phút này hoàn toàn giải tỏa.
Có lẽ đúng như lời Huyền Cơ đại sư nói, người phụ nữ hiền lành như Bích di nương, mạng vốn không nên tuyệt, Diêm Vương gia muốn nhận lấy tính mạng của nàng, nhưng ở một đêm cuối cùng Hàn Thanh trở về đúng lúc, mang dược liệu về, cướp Bích di nương từ trong tay Diêm Vương gia.
Lúc này đầu Hàn Thanh vẫn rối bù như cũ, vẫn một bộ quần áo cũ nát không kịp thay, nhìn thấy trên mặt Hàn Mạc lộ ra nụ cười, trong lòng hắn rõ ràng, bản thân mình trở về không có muộn.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới biết được Hàn Mạc muốn mình đi Phong Quốc lấy thuốc, là vì cứu chữa Bích di nương.
Có thể cướp được tính mạng Bích di nương khỏi tay Diêm Vương gia trong thời khắc cuối cùng, Hàn Thanh hiểu được nỗi khổ mình vẫn chịu đựng không hề uổng phí, từ nhỏ đến lớn, dùng trái tim mà nói, Bích di nương cũng từng chiếu cố qua hắn.
Tuy rằng thân phận Bích di nương ở trong phủ không cao, nhưng dùng tính tình thiện lượng đạt được sự tôn kính của mọi người.
Hàn Mạc nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng Hàn Thanh, cuối cùng nhớ tới chuyện quan trọng, mày nhăn lại hỏi:
– Tiểu Chu đâu? Sao hắn không trở về cùng ngươi?
Hàn Thanh vẻ mặt ảm đmạ, nắm chặt tay:
– Thiếu gia… Hắn còn ở lại Phong Quốc… !
– Vì sao hai người không cùng trở về?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
– Ngươi trở về thế nào? Là có người tới cứu các ngươi?
Tính mạng Bích di nương đã không đáng ngại, hiện giờ hắn lại lo lắng cho an nguy của Chu Tiểu Ngôn và Bạch Dạ Lang.
Trong lòng hắn đoán được, Hàn Thanh và Chu Tiểu Ngôn ở Phong Quốc tất nhiên gặp phải biến cố rất lớn, nhưng rốt cuộc hai người gặp phải tình cảnh gì ở đó, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Hàn Thanh nắm chặt tay, gân xanh đều lộ ra, trong nhất thời hắn lại không biết nói từ đâu, cuối cùng nói:
– Thiếu gia, ngài có biết những kẻ mọi người giết chết tối nay là người phương nào?
Hàn Mạc không trả lời, trong mắt tràn ngập câu hỏi nhìn Hàn Thanh.
Hắn đương nhiên biết tối nay không phải đánh giết một đám người Nam Phong bình thường, nhưng thân phận chân chính của bọn họ lại không hề biết, hơn nữa hắn cũng rất muốn biết thân phận của tên cao thủ Nam Phong cuối cùng kia.
– Bọn họ là Hắc Xà Chúng!
Hàn Thanh thấp giọng nói:
– Thiếu gia đã từng nghe qua tên Nam Xà Bố Tốc Cam trong Thập Phương Danh Tướng?
Hàn Mạc nhíu mày:
– Ý của ngươi là nói, đám người tối nay, đều là bộ hạ của Bố Tốc Cam?
Hàn Thanh gật đầu nói:
– Đúng thế. Bố Tốc Cam có hai tên thuộc hạ Đại tướng, một là Bạch Xà Cam Lợi Thái, người kia là Hắc Xà A Phổ La, hai người này ở Phong Quốc đều là nhân vật nổi tiếng… Mà vệ đội bên cạnh hai người kia, một gọi Bạch Xà Chúng, một gọi Hắc Xà Chúng, hôm nay thiếu gia giết chết chính là người Hắc Xà Chúng… !
– Cam Lợi Thái? A Phổ La?
Hàn Mạc cau mày, nhớ kỹ hai cái tên hơi khó đọc, tên tuổi Nam Xà Bố Tốc Cam thiên hạ đều biết, tự nhiên Hàn Mạc nghe qua từ rất sớm, nhưng hai cái tên này lại rất xa lạ, quả thật lần đầu nghe nói tới.
Chẳng qua Nam Phong vốn là quốc gia thần bí, rất ít qua lợi với nước khác, mình chưa nghe thấy tên hai người này cũng không coi là kiến thức nông cạn, nhưng có thể trở thành thủ hạ Đại tướng của Bố Tốc Cam, hai người kia tự nhiên không phải hạng người đơn giản.
– Tên cao thủ Nam Phong kia, là bộ hạ A Phổ La?
Hàn Mạc hỏi.
Hàn Thanh lắc đầu nói:
– Thiếu gia, tên cao thủ Nam Phong kia, chính là Hắc Xà A Phổ La!
Hàn Mạc hơi sửng sốt, lập tức hơi nheo mắt lại, trách không được đêm qua tên này gặp nguy không loạn, hơn nữa nói chuyện rất có khí thế, hóa ra cũng là nhân vật nổi danh ở nước Nam Phong.
Hiện giờ nghĩ tới, nếu không phải nhân viên ngầm cùng ra tay đánh chết, bản thân mình phải đối phó tên kia, quả thật còn chưa biết hươu chết về tay ai.
May mắn một hồi đánh lén tối nay, giết chết toàn bộ kẻ truy tung, ngay cả thi thể bọn họ cũng dùng Hóa Thi Phấn gạt sạch, nếu không thật sự để người Phong Quốc biết được chuyện này, quả thật là chọc phải phiền toái lớn.
Cũng không trách được sau khi chết trong đôi mắt A Phổ La hiện ra vẻ không cam lòng, là nhân vân hô mưa gọi gió tại Phong Quốc, lại chết không rõ ràng trong một cuộc đánh lén tại Yến Quốc, cũng không phải do A Phổ La không cam lòng, chỉ sợ trước khi chết, chưa bao giờ A Phổ La nghĩ rằng mình sẽ chết uất ức như vậy.
Mà tới giờ phút này, Hàn Mạc mới chính thức cảm nhận được sự khủng bố của Tây Hoa Thính.
Một hồi đánh lén như tia chớp, quét sạch một đám tinh nhuệ Phong Quốc, làm rất lưu loát, không chút ướt át bẩn thỉu, trong tay nắm nha môn ngầm khủng bố như vậy, đối với địch nhân mà nói, đó là tồn tại giống như ác mộng, nhưng đối với mình mà nói, lại là chuyện rất may mắn.
Hàn Mạc đang muốn hỏi tiếp, lại nghe ngoài viện vang lên một hồi bước chân, nghe được giọng Hàn phu nhân truyền tới:
– Khắp nơi trong phủ đều náo nhiệt, nơi này cũng phải nổi nhạc lên, không thể để muội muội một mình quạnh quẽ ở trong này. Ai nha, nhanh một chút, nước mật kia nguội sẽ không còn hương vị, nhân lúc còn nóng uống mới được… !
Vừa nói, Hàn Phu nhân vừa dẫn vài nha hoàn từ ngoài cửa tiến vào, rất nhanh nhẹn.
Hàn Mạc nghe được lời Hàn phu nhân nói, một tình cảm ấm áp lập tức dâng lên trong lòng.
Dù sao không phải tất cả mọi người quên đi nơi này, dù sao mẫu thân mình còn nhớ nơi này, điều này khiến lòng Hàn Mạc thoải mái hơn không ít.
Chỉ có điều Hàn phu nhân vào sân, thấy Hàn Mạc mặc một bộ quần áo nịt màu đen, trước người còn một tên giống như quỷ đứng đó, dọa cho Hàn phu nhân nhảy dựng, dừng chân lại, thấy rõ là Hàn Mạc, lúc này mới lắc mông đi đến, nhéo lỗ tai Hàn Mạc một phen, mày liễu dựng thẳng lên:
– Hay cho hai tên tiểu tử thối các ngươi đang làm cái quỷ gì, nhanh ra chiêu đãi cho bà đây… !
Dường như nghĩ tới cái gì, nàng lại nói:
– Đúng rồi, đã lâu rồi bà đây không thấy thằng nhãi con Hàn Thanh này, làm cái gì mà biến thành bộ dạng này?
Hàn Thanh cúi đầu không dám nói lời nào, Hàn Mạc cười khổ nói:
– Mẹ, ngài nói nhỏ một chút, đại sư đang chữa bệnh cho di nương… !
Hàn phu nhân quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cửa phòng đóng chặt, lúc này mới buông lỏng tay thấp giọng nói:
– Thế nào? Bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp sao? Hai ngày trước ta tới đây một lần, khí sắc của muội muội kém đi rất nhiều!
Hiển nhiên nàng còn không biết tình hình bệnh tình thực tế của Bích di nương, càng không sao biết được, thiếu chút nữa Bích di nương hương tiêu ngọc vẫn tối nay.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu nói:
– Đại sư nói, bệnh tình đã thay đổi tốt đẹp, qua tối này sẽ chậm rãi khôi phục… Chẳng qua phải điều dưỡng thật tốt, bồi bổ thân thể!
Hàn phu nhân lập tức cười rộ lên, gật đầu nói:
– Sau này ta tự mình xuống bếp làm thức ăn để nàng bồi bổ… !
Nàng lại thấy đôi mắt Hàn Thanh nhìn chằm chằm vào bát canh mật nha hoàn phía sau cầm, liền nói:
– Thôi, đại sư chữa bệnh, chỉ sợ nhất thời không ra được, canh này nguội thì đáng tiếc, Hàn Thanh, ngươi uống nó đi, tiện nghi cho thằng nhóc ngươi… !
Hàn Thanh đói bụng tới phát hoảng, ngửi được mùi canh hạt sen, dạ dày sôi lên, một tiếng ra lệnh này của Hàn phu nhân, Hàn Thanh vội vàng nói:
– Tạ ơn phu nhân!
Không nói hai lời, hắn liền tiến tới đón lấy canh mật, uống như dội nước.
– Con cũng đừng ở chỗ này!
Hàn phu nhân trừng mắt liếc Hàn Mạc:
– Nhanh tới đại sảnh, bữa tiệc này sắp tan, còn còn phải tiễn khách… Còn không nhanh đi thay quần áo… !
Hàn Mạc biết đêm đại hôn là chuyện lớn, chỉ có thể gật đầu, liếc Hàn Thanh một cái, cũng chỉ có thể sau này bớt chút thời gian hỏi hắn việc ở Phong Quốc. Hắn đứng dậy nhìn thoáng về phía phòng của Bích di nương, chung quy trong lòng có vài phần vui mừng, lúc này mới bước nhanh khỏi viện, đi thay quần áo thường tiếp khách.