Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Tiêu Tiêu, tim Dương Thanh như nhũn ra, không kìm được ôm chặt cô bé: “Tiêu Tiêu nói đúng, bố sẽ ở bên bảo vệ hai mẹ con suốt đời!”
Tâm trạng tiêu cực tích tụ trong lòng anh đã bị câu nói ngây thơ của Tiêu Tiêu xóa tan.
Hiện giờ Tần Thanh Tâm đang phải đối mặt với sóng gió cuộc đời, cần anh che mưa chắn gió giúp cô.
Dương Thanh không còn do dự nữa.
Anh thơm Tiêu Tiêu một cái rồi quay người về phòng.
Anh vừa đẩy cửa ra đã thấy Tần Thanh Tâm đang ngồi trên giường lặng lẽ khóc.
Thấy Dương Thanh tới, cô vội vàng lau nước mắt.
Dương Thanh thở dài, đi tới ôm cô từ phía sau: “Bà ta không hề yêu thương em!”
Nghe vậy, Tần Thanh Tâm run lẩy bẩy, đỏ mắt nói: “Nhất định là anh đã biết được gì đó rồi đúng không?”
Dương Thanh đáp: “Bà ta muốn nhận nhau với em chỉ vì muốn chiếm đoạt quyền lực!”
“Nghĩa là sao?”
Gương mặt của Tần Thanh Tâm trở nên trắng bệch, toàn thân run lên.
“Không giấu em nữa, ngày đầu tiên bà ta tới Giang Hải đã tìm anh rồi.
Bà ta bắt anh rời khỏi em để gán ghép em với người đứng đầu tỉnh Giang Bình, giúp bà ta nâng cao địa vị trong gia tộc”.
“Sau đó bà ta biết anh chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, bà ta lại đòi anh thuyết phục em nhận mẹ, đồng thời bắt anh phải nghe theo nhà họ Diệp ở Yến Đô”.
“Ngay từ đầu bà ta đã muốn lợi dụng em”.
Dương Thanh nói ra toàn bộ sự thật, không hề giấu diếm một chút gì.
Sắc mặt Tần Thanh Tâm vô cùng nhợt nhạt, cơ thể run rẩy vì đau lòng.
Dương Thanh mới nói ra một phần cô đã như vậy, nếu nói toàn bộ cho cô biết, làm sao cô có thể tiếp nhận nổi?
“Chẳng lẽ bà ta máu lạnh như vậy, trong mắt chỉ có quyền lực thôi sao?”
Tần Thanh Tâm nghẹn ngào nói: “Chỉ vì quyền lực có thể vứt bỏ cả con gái ruột, người mẹ như vậy sao có thể yêu thương em?”
Dương Thanh ôm chặt cô, kiên định đáp: “Dù thế nào đi chăng nữa, em vẫn còn anh và Tiêu Tiêu, còn người bố đã nuôi nấng em nên người, còn Tần Y thân thiết với em như chị em ruột”.
“Chồng ơi, anh yên tâm.
Em có thể chịu được!”
Tần Thanh Tâm cố nén nước mắt, quyết tâm nói.
Cuối cùng nước mắt như viên trân châu trong suốt vẫn lăn dài trên má cô.
Dương Thanh không nói gì nữa, chỉ ôm vợ mình thật chặt.
Tần Thanh Tâm phải tự mình vượt qua nỗi đau này, điều Dương Thanh có thể làm là cho cô một cái ôm ấm áp.
Một lúc sau, cảm xúc của Tần Thanh Tâm mới ổn định lại.
Cô chợt hỏi Dương Thanh: “Anh có biết chuyện về bố ruột của em không?”
Sắc mặt Dương Thanh lập tức cứng đờ.
Chỉ trong giây lát, anh đã khôi phục lại bình thường.
Thế nhưng Tần Thanh Tâm vẫn nhìn ra được sự thay đổi ấy.
“Chắc chắn anh biết chuyện về bố ruột của em, có phải không?”
“Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc ông ấy còn sống hay đã chết?”
Tần Thanh Tâm bỗng nhiên kích động ôm chặt tay Dương Thanh, lớn tiếng hỏi.
.