Mấy chi đội vượt qua được khu rừng hắc ám đều có vẻ không đầy đủ, nhiều kẻ bề ngoài thê thảm, xem ra trả giá đã không nhỏ.
“Vù!”
Lại thêm mấy người nữa lướt tới, hạ xuống một chỗ kia. Nhìn thấy mấy dáng người quen thuộc đó, Mục Trần híp mắt lại, các cô gái bên cạnh thì nghiến răng trừng mắt, lạnh lùng khóa chặt mục tiêu. Những kẻ đó đúng là chi đội Thánh linh viện của Hạ Hầu.
Hạ Hầu vừa dừng lại cũng nhận ra ánh mắt bất hảo hướng tới họ, ngay khi thấy Mục Trần và Đường Mị Nhi đứng cùng một chỗ, gương mặt trở nên nghiêm trọng.
– Đội trưởng, Đường Mị Nhi quả nhiên liên thủ với Mục Trần, bọn họ có lẽ sắp ra tay tấn công chúng ta.
Một gã đội viên nhẹ giọng nói.
Hạ Hầu gật nhẹ. Hắn không ngại đội ngũ của Đường Mị Nhi hay Mục Trần, nhưng khi họ liên kết lại thì phiền phức không nhỏ. Lúc trước ra tay tấn công Đường Mị Nhi không ngờ lại khiến Mục Trần có lợi. Nhưng nếu họ nghĩ rằng chừng đó đã đủ để bật lại hắn, thì cũng ngây thơ quá.
– Đừng lo, đến lúc đó ta sẽ cho bọn chúng một bất ngờ.
Hạ Hầu nhếch mép cười, hơi quay đầu liếc nhìn lại rừng rậm, khẽ hỏi:
– Không biết chi đội Võ linh viện kia sao rồi….
“Véo!”
Lời còn chưa dứt, vài tiếng động mạnh vang lên, vài bóng người nhanh chóng lướt tới, nhất thời khiến nhiều kẻ kinh ngạc hô lên.
Mục Trần và Đường Mị Nhi cũng đưa mắt nhìn qua, biến sắc.
Những người vừa chạy ra khỏi khoảng rừng rậm kia cũng không phải ai xa lạ, chính là chi đội của Chu Viên. Nhưng lúc này đội ngũ chỉ còn lại bốn người, và bốn người đều có thương thế, Chu Viên sắc mặt tái đi, tay cầm thiết côn còn đang nhỏ máu. Xem ra họ đã gặp phiền toái lớn.
Có vẻ như vừa mới trải qua một hồi đại chiến thảm khốc.
Trong khu vực lúc này đã có khoảng gần trăm chi đội, ai nấy nhìn thấy bộ dáng Chu Viên đều kinh ngạc, không ngờ mạnh như Chu Viên lại thê thảm như vậy.
Vài ánh mắt lóe lên, mấy đội ngũ thực lực mạnh mẽ có sát khí nhàn nhạt. Bình thường mà nói, ánh mắt của họ sẽ phải kiêng dè không ít, nhưng hổ lạc đồng bằng, đội ngũ Võ linh viện đã thê thảm thế kia, đây chính là cơ hội tốt để kiếm một thu hoạch không nhỏ…
Chu Viên cũng đã nhận ra những ánh mắt bất hảo kia, hắn dừng lại, vung tay lên bảo đội viên lập tức nghỉ ngơi. Còn hắn vẫn thiết côn trong tay, sừng sững đứng đó, ánh mắt như hổ đói bị thương, khí thế điên cuồng hiếu sát khiến cho nhiều chi đội hơi chột dạ, không vội ra tay.
Hạ Hầu cười khẩy, nhưng hắn cũng không ra tay, chỉ liếc mắt nhìn lại trong rừng rậm u ám, rồi quay đi.
– Sao Chu Viên lại bị thương như thế? Kẻ nào đủ bản lĩnh?
Mục Trần sắc mặt ngưng trọng. Chi đội của Chu Viên thực lực cực mạnh, vậy mà cũng tổn thất nghiêm trọng như vậy, còn mất cả một đội viên.
– Chẳng lẽ là bọn Hạ Hầu?
Lạc Li nhíu mày.
– Hẳn là không phải, bằng không Chu Viên lúc này chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.
Đường Mị Nhi lắc đầu, nàng cũng có sơ giao, biết được tính tình Chu Viên. Nếu là Hạ Hầu ám hại, thì bây giờ dù có bỏ mạng Chu Viên cũng điên cuồng đánh tới.
– Vậy…
Mục Trần trừng mắt:
– Có thể… cũng là do bọn người thần bí đã đánh lén các ngươi?
Đường Mị Nhi ngẩn ra, chợt nói:
– Cũng không loại trừ khả năng này. Bọn người kia luôn nấp trong bóng tối, thủ đoạn quỷ dị, bức Chu Viên đến mức đó cũng không phải không thể. Nhưng bọn họ sao lại nhằm vào những đội ngũ mạnh mẽ như chúng ta?
– Có lẽ vì chúng ta là uy hiếp lớn nhất.
Mục Trần cau mày:
– Bây giờ càng phải đề phòng hơn nữa, những con độc xà ẩn nấp này không phải nhân vật đơn giản.
Ai nấy gật đầu. Hạ độc chi đội Đường Mị Nhi, tập sát đả thương chi đội Chu Viên, đội ngũ thần bí kia cũng phải khá mạnh.
Mục Trần nhìn lại phía trước, nơi đây đã là trung tâm khu rừng, cũng là nơi xuất phát cột ánh sáng kia, nhưng chỉ có mỗi gốc Tiên Linh Thụ kỳ quái kia. Còn di tích, chẳng hề có dấu hiệu nào cả.
– Thế này là sao nhỉ?
Mục Trần tự vấn.
– Đó là Tiên Linh Thụ?
Đột nhiên một ai đó nhận ra hình dáng cái cây trước mắt, cất tiếng thốt lên. Ngay lập tức mọi người trong vùng đều nhìn lại, ánh mắt sáng rỡ đầy tham lam. Rồi ngay sau đó gần như cùng lúc cả trăm người lao lên hướng tới Tiên Linh Thụ, tranh đoạt tiên quả.
Mục Trần nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt hờ hững quan sát.