An Ngưng Hương trầm xuống, thật không?
Vì sao nàng cảm giác không phải như thế, A Mặc vừa rồi nghĩ gì, thật sự quá bất an. A Mặc nghĩ đến Hoàng quý phi đúng không?
Vui sướng vì được phong hậu đã bị trôi đi gần hết, nụ cười của An Ngưng Hương cũng phai đi không ít.
Sau khi Hoàng hậu được sắc phong, hậu cung bắt đầu bái kiến. Đại điển kết thúc, Hiên Viên Mặc đuổi An Ngưng Hương về cung.
Tối nay, hắn chính thức ở trong cung Hoàng hậu. Hắn động lòng với Hoàng quý phi, cho nên có hơi áy náy với An Ngưng Hương.
“A Mặc, sau này chàng ở trong cung của mình thiếp được không?” An Ngưng Hương dò hỏi, “Thiếp rất muốn cùng A Mặc quang minh chính đại bên nhau.”
Hiên Viên Mặc mềm lòng, chấp nhận, cũng quên đi Hoàng quý phi, “Về sau trẫm sẽ ở cùng Ngưng Hương.”
“A Mặc, thật tốt quá.” An Ngưng Hương xoa bụng, “A Mặc nói xem, thiếp sẽ sinh ra hoàng tử hay công chúa?”
“Công chúa hay hoàng tử, trẫm thích hết.”
An Ngưng Hương thỏa mãn, “Vẫn nên là hoàng tử đi, A Mặc cần một hoàng tử.”
Hiên Viên Mặc càng cảm thấy có lỗi với An Ngưng Hương, “Con của ta đều là Ngưng Hương sinh được không?”
An Ngưng Hương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Thật sự? A Mặc, thiếp còn tưởng chàng động lòng với Hoàng quý phi.” Nàng gục đầu xuống, “Nếu Hoàng quý phi không có người khác, có thể thiếp sẽ không phản đối, nhưng mà…”
“Ngưng Hương không nên nghĩ nhiều, ta với Hoàng quý phi không có khả năng, hơn nữa, nàng ta cũng không thể có con nối dõi.” Hiên Viên Mặc nóng đầu, nói thêm, rồi giật mình, hình như Hoàng quý phi vẫn còn dùng hương Trữ Thần khi ngủ trưa?
Nhớ tới chuyện đó, hắn càng thêm căng thẳng.
An Ngưng Hương hoàn toàn yên tâm, dựa vào ngực Hiên Viên Mặc ngủ mất.
Hôm sau, Hiên Viên Mặc vào phòng tối nói chuyện với Hiên Viên Diệt.
“Ý ngươi là sau này sẽ không đến cung Quả Nhi?”
“Phải.” Hiên Viên Mặc do dự, “Dù sao người trẫm thích là Ngưng Hương.”
Hắn suy nghĩ rất lâu, hắn và Hoàng quý phi mãi mãi cũng không thể.