“Trịnh huynh, chúng tôi cũng đang muốn nghe!”
Tôi cầm lấy một chén nước ngôi trên ghế salon nhìn người biểu diễn.
“khụ khụ! Đây là một bài thơ tôi làm theo phong cách của Lý Bạch!”
Trịnh Thiếu Bằng hắng giọng một cái, hơi hơi trầm ngâm nói:
Hôm nay khí trời thật sáng sủa,
Tôi và Dương Mân đến công viên Hải Dương,
Hải Dương thật là nhiều cá,
Thấy tôi và Dương Mân thì chầm chậm bơi di!
“Phốc…”
Thiếu chút nữa thì tôi phun cả ngụm nước ra ngoài.
Cái này mà cũng gọi là thơ, lại còn phỏng theo thơ Lý Bạch, Lý Bạch mà biết thì tỉnh dậy tử quan tài bóp chết hắn.
Dương Mân cũng không nhịn được cười
Thấy được mỹ nhân cười, đúng là ngàn vàng khó mua! Trịnh Thiếu Bằng còn cho là mình tài hoa hơn người, Dương Mân vừa gặp đã thương cũng cười rộ lên.
Dương mẫu biểu tình quái dị, nàng tuy rằng không hiểu được làm thơ thế nào, thế nhưng nàng cũng từng đọc thơ Lý Bạch, đương nhiên biết là người này làm thơ rất dở.
Nhưng mà Dương mẫu vẫn hòa giải nói:
“Rất tốt, rất tốt, đúng là rất đúng vần!”
“Đúng vậy, năm đó cháu đại biểu cho khoa Ngữ văn mà!”
Trịnh Thiếu Bằng bắt đầu thổi da trâu, lúc này làm gì có ai quay về điêu tra lý lịch của hắn.
Trịnh Thiếu Bằng cũng dự liệu được ngày hôm nay tôi nhất định cũng sẽ đi, cũng biết nếu như không cho hắn ngồi cùng xe thì Dương Mân cũng không ngồi. Với lại cái xe Jinbei của hắn vẫn đủ chỗ.
Dương mẫu sau khi nhìn thấy quả nhiên cho làTrinhj Thiếu Bằng đại khí, lòng dạ rộng rãi.
Mà điều này lại làm cho Dương mẫu ưu ái Trịnh Thiếu Bằng hơn, hai ngày đổi hai chiếc xe, đúng là nhà có tiền!
Vé vào cửa quảng trường Hải Dương đương nhiên là do Trịnh Thiếu Bằng trả, tuy rằng mỗi người là hơn một trăm đồng, 5 người là hơn 600 đồng rồi, nhưng tôi cũng không quan tâm hắn có trả nổi hay không.
Trịnh Thiếu Bằng hẹn Dương Mân tới quảng trường Hải Dương chỉ là một cái cớ, kỳ thực là người thành phố D, họ đã sớm nhìn chán cái cảnh này, chỉ có tôi là hứng thú.
“Người anh em, tôi thấy người anh em cũng được, không bằng chúng ta thương lượng một chuyện đi”
Thừa dịp Dương Mân không chú ý, Trịnh Thiếu Bằng đi tới bên cạnh tôi nhỏ giọng nói.
“Chuyện gì?”
Tôi hỏi một tiếng, tiếp tục nhìn cá.
“Đem Dương Mân để cho tôi đi, tôi cho anh một vạn đồng, thế nào?”
Trịnh Thiếu Bằng mê hoặc tôi nói.
“A, tại sao là tặng? cho dù tôi muốn, nhưng Dương Mân cũng không đồng ý!”
Tôi nhìn hắn một cái nói.
“Chuyện Dương Mân thì tôi lo, anh chỉ cần rời đi là được rồi!”
Trịnh Thiếu Bằng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
“Vậy được, anh đem tiền cho tôi đi.”
Trong lòng tôi cười thầm, đúng là ngu ngốc, tôi và Dương Mân vốn không có quan hệ gì, nhưng như vậy hắn có thể theo đuổi được hay không? Mặc kệ thế nào trước tien cứ lấy của hắn một vạn đồng đã.
Không nghĩ tới Trịnh Thiếu Bằng “Vù” một cái, móc từ trong túi ra một tập tiền đặt vào trong tay tôi .
Tôi có chút ngạc nhiên, không hổ là nhà giàu mới nổi, lại mang nhiều tiền như vậy ở trên người!
Tôi không hổ thẹn tiếp nhận, cất vào trong ngực.
“Người anh em nếu đã nhận tiền, thì nói cho tôi một chút, Dương Mân thích ăn cái gì?”
Trịnh Thiếu Bằng bắt đầu moi tin.
“A, không thành vấn đề, thích ăn cái gì hả? Nàng thích ăn hải sản.”
“Hải sản?”
“Đúng, không sai, ví dụ như con cá mực lớn này…”
Tôi chỉ vào một loại mực trước mắt nói.
“Nếu như anh tự mình làm cho nàng thì khẳng định nàng sẽ thích!”
“Thật không? Vậy thì tốt quá, tôi lại biết nấu ăn!”
Trịnh Thiếu Bằng gật đầu nói, lập tức chỉ vào con cá mực, nhìn nhân viên la lớn:
“Nhân viên phục vụ, hải sản này bao nhiêu tiền một cân?”
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 473: Hải sản bao nhiêu tiền 1 cân