Nói xong liền xoay người rời khỏi đó.
Ninh Thư bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Nguyên chủ tên là Thập Nhất, là một cô nhi không tên không họ, gọi là Thập Nhất bởi vì phía trên còn có mười người nữa.
Mọi người ở đây đều không có tên mà chỉ có biệt danh.
Đây là một căn cứ ẩn nấp ở trong rừng sâu, và là nơi Tam điện hạ bồi dưỡng tử sĩ, nguyên chủ là một tử sĩ, từ khi có ký ức đến nay thì vẫn luôn ở nơi này.
Việc huấn luyện ở nơi này rất tàn khốc, mọi người ở đây đều là những người đã bò ra từ địa ngục, luyện thành bản lĩnh, hơn nữa còn phải chuẩn bị chết vì Tam điện hạ bất cứ lúc nào.
Thập Nhất cũng không có ý kiến gì về cuộc sống đó cả, dù gì thì cô cũng là cô nhi, và cũng đã dần dần thích ứng với cuộc sống như vậy, đó chính là cách Thập Nhất sống.
Nhiệm vụ lần này của Thập Nhất rất đơn giản, cô ấy được phải đi để bảo vệ một cô nương tên là Thượng Quan Tình Nhu.
Thượng Quan Tình Nhu chính là người con gái mà Tam điện hạ thích, và còn là con gái của Lễ bộ Thượng thư, xinh đẹp và đáng yêu, ngay thẳng bộc trực, không hề giống với những tiểu thư khuê các khác.
Kỳ thực vị Thượng Quan Tình Nhu này là người xuyên không, cô ta biết nhảy Gangnam’s style, biết hát bài “quả táo nhỏ”, hơn nữa nhờ điệu nhảy và giai điệu kỳ lạ này đã hấp dẫn không biết bao nhiêu người.
Và người đầu tiên để ý đến Thượng Quan Tình Nhu chính là Tam điện hạ, hắn có chút thích cô gái đặc biệt này, lại thêm Thượng Quan Tình Nhu không phải là người cổ đại, cho nên cũng không quan tâm đến việc nam nữ thụ thụ bất thân, từ sau khi quen thân với Tam điện hạ thì cô ta thường xuyên đến phủ của hắn để chơi.
Hai người cũng thường xuyên ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Giống như một đôi tình lữ vậy.
Nhưng mà rất nhanh Thượng Quan Tình Nhu cũng đã hấp dẫn sự chú ý của những vị hoàng tử khác, Tam điện hạ cũng biết việc tranh đoạt ngai vàng là rất nguy hiểm cho nên đã cử một nữ tử sĩ đến để bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu.
Thượng Quan Tình Nhu vẫn luôn giữ vững mối quan hệ tốt đẹp với các vị hoàng tử, có thể nói là trên mức tình bạn nhưng lại chưa đến mức là người yêu, ngay cả những vị tiểu hoàng tử ở trong cung cũng thích chơi với cô ta, những vị tiểu hoàng tử này đều đang trong giai đoạn ham chơi còn Thượng Quan Tình Nhu luôn mang đến những món đồ chơi đặc biệt.
Tam điện hạ thật lòng yêu Thượng Quan Tình Nhu, hắn yêu cầu cô ta phải toàn tâm toàn ý với mình, muốn hoàn toàn chiếm hữu cô ta.
Nhưng Thượng Quan Tình Nhu lại là một người hiện đại, cũng có tư tưởng độc lập, và tân tiến, nên sao có thể chịu được việc không có tự do, sao có thể chấp nhận một yêu cầu bá đạo như vậy.
Cô ta cũng có những người bạn, cũng có một xã hội thu nhỏ của riêng mình.
Mới đầu Thượng Quan Tình Nhu còn có chút yêu thích người đàn ông cao quý, anh tuấn cao cường này, nhưng cô ta lại không chịu nổi sự bá đạo của hắn, cuối cùng lựa chọn thành thân với Ngũ hoàng tử.
Hai người vô cùng ân ái, hơn nữa Ngũ hoàng tử còn vì Thượng Quan Tình Nhu mà không nạp thêm tiểu thiếp.
Còn Tam hoàng tử khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc này của hai người thì cũng chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó bắt đầu nhằm vào Ngũ hoàng tử, cũng không khách khí khi đối phó với Thượng Quan Tình Nhu.
Nhưng mà mỗi lần Thượng Quan Tình Nhu xảy ra chuyện thì cô ta đều sẽ được người cứu đi, gặp dữ hóa lành.
Tam hoàng tử muốn hủy diệt Thượng Quan Tình Nhu, ta yêu ngươi, thì ngươi phải yêu ta, nếu ngươi không yêu ta thì ta sẽ giết chết ngươi, nếu không có được thì sẽ phá hủy, sau đó sẽ không có ai có thể có được ngươi.
Trong trận tranh đoạt hoàng vị này thì Tam hoàng tử là người thua cuộc, Ngũ hoàng tử trở thành hoàng đế, Thượng Quan Tình Nhu trở thành hoàng hậu, nhưng trong hậu cung cũng không có thêm một vị phi tử nào.
Tam hoàng tử thì bị Ngũ hoàng tử giết chết.
Từ đó về sau Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Tâm nguyện của nguyên chủ: Không để cho chủ tử của mình chết.
Thập Nhất không hiểu, chủ tử của cô đối xử với Thượng Quan Tình Nhu tốt như vậy, cầu gì được nấy, tất cả cũng chỉ có một điều kiện duy nhất là cô ta phải trung trinh với chủ tử mà thôi.
Thượng Quan Tình Nhu vẫn luôn thân thiết với các vị hoàng tử khác, nhưng lúc nào cũng nói chỉ coi họ là bạn.
Ngược lại Thập Nhất cảm thấy chủ tử của mình rất tốt, vậy mà cô ta dám nói chủ tử không biết yêu, chỉ biết cướp đoạt.
Ninh Thư thở dài một hơi, đây mới là trung thành, khi còn sống thì có thể vì chủ tử mà lên núi đao xuống biển lửa, khi chết thì lại dâng hiến linh hồn để cứu chủ tử.
Có thể thấy việc tẩy não thành công đến nhường nào, Ninh Thư cũng không biết là Thập Nhất có tình cảm gì với Tam hoàng tử hay chỉ đơn thuần là vì lòng trung thành.
Nhưng mà nhiệm vụ lần này!
Lại bẫy nhau rồi, cô chỉ là một tử sĩ, sao có thể chi phối những nhân vật quan trọng, những người có thể làm thay đổi cả một vương triều chứ?
Trước mặt Tam hoàng tử, lời nói của cô cũng không có trọng lượng gì, cô chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của hắn, sau đó cầm kiếm lao lên phía trước mà thôi.
*bệnh kiều: xuất phát từ chữ “yandere” của Nhật, chỉ những nhân vật vì yêu mà điên cuồng, có khuynh hướng bệnh hoạn, tra tấn, hành hạ thậm chí giết chết người yêu để thỏa mãn cảm giác chiếm đoạt, sở hữu của mình.