– Ơ….
Mục Trần lo lắng liếc trộm về phía Lạc Li, nhưng người ta vẫn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ bình thản.
– Không sao đâu, cơ thể của ta có vài chỗ đặc biệt, độc kia không tổn hại được ta.
Mục Trần nhẹ nhàng giải thích.
Đường Mị Nhi còn chưa tin, săm soi một hồi, rồi ánh mắt trở nên dịu dàng nhìn Mục Trần.
– Các vị ai giải độc trước?
Mục Trần quay lại cười hỏi bốn cô gái kia.
– Ta!
Cả bốn bàn tay trắng bóc liền đưa tới, cả bốn người đều tự dưng đỏ mặt, nhưng tám con mắt vẫn tròn to nhìn chằm chằm vào Mục Trần, ánh mắt lung linh.
Giải độc vô cùng thuận lợi, chỉ có điều Mục Trần khiến cho tám thằng con trai phía xa nổi lên lòng ghen tị vô biên. Thật đã có người đẹp bên cạnh, lại còn diễm phúc nắm tay rờ rờ hết mỹ nhân này tới mỹ nữ khác, mà bọn họ lại còn sẵn lòng cho nắm mới chết chứ.
Sau đó hắn để cho các nàng điều tức, hồi phục linh lực.
Mục Trần thở phào, quay lại liền bắt gặp ánh mắt ghen tị trừng trừng của đám người kia.
– Xem ra ngươi đào hoa đấy nhỉ.
Lạc Li nhẹ nhàng vuốt ve Lạc Thần Kiếm, ánh mắt lưu ly liếc Mục Trần, mỉm cười.
Mục Trần cười khoái trá, ghé sát lại rạo rực hỏi nhỏ:
– Ghen hở?
Hắn rất thích vẻ mặt băng lãnh của Lạc Li vì hắn mà tỏ ra ghen tuông động lòng người như vậy.
Lạc Li cũng biết rõ tâm tư của hắn, trừng mắt làm lơ.
Mục Trần thừa thế vươn tay nắm lấy tay nàng, lắc đầu lẩm bẩm:
– Bà xã Lạc Li của ta tay vẫn mềm mại nhất.
Lạc Li hung hăng trừng mắt cái nữa, nhưng không rút tay ra.
Đường Mị Nhi sau khi đã được giải độc, các nàng nhanh chóng hồi phục, lát sau linh lực đã hùng hồn lại phần nào, dao động trở lại mạnh mẽ.
– Mục Trần, hợp tác một chút chứ?
Đường Mị Nhi mỉm cười, nhưng sâu trong ánh mắt mang theo hận ý nhàn nhạt.
– Hả?
Mục Trần ngẩn người.
– Chúng ta hợp tác, nếu trong di tích trung gặp bọn Hạ Hầu thì liên thủ dần bọn chúng một trận nên thân. Điểm của bọn chúng ta đây không cần, toàn bộ cho các ngươi. Còn cái chi đội đánh lén kia nữa, ta tin chắc bọn chúng cũng sẽ xuất hiện, chúng ta liên thủ thì có thể phòng bị thêm một chút. Ta nghĩ chặng đường tiếp theo, các ngươi cũng cần có một đội ngũ thực lực như chúng ta đi cùng chứ?
Mục Trần kinh ngạc ra mặt, không ngờ Đường Mị Nhi vì muốn trút giận lại sẵn sàng hợp tác với hắn, lại còn không quan tâm đến điểm số, không công xử lý đám người Hạ Hầu. Bọn họ là trợ lực rất lớn, nếu thật như gặp lại Hạ Hầu, thì hắn có thể không cần phải lo lắng gì nữa, toàn lực chiến một trận.
Nữ nhi thật không nên đắc tội, để các nàng căm hận rồi, thì giá nào cũng phải trả thù cho xem.
– Được!
Mục Trần trầm tư, nhưng cũng chẳng cần bàn bạc lại với mọi người, lập tức đáo ứng. Có đội ngũ như Đường Mị Nhi, thì lực chấn nhiếp đối với kẻ khác sẽ lớn hơn. Dù sao thì hai chi đội của hắn đều phải dựa hết vào bản thân hắn và Lạc Li, phải khai chiến với đội ngũ đẳng cấp như Hạ Hầu, mấy người kia chẳng thể nào trợ giúp gì được, đôi khi còn trở thành vướng bận nữa.
– Đường đội trưởng đáp lại chúng ta lễ vật quá lớn rồi.
Mục Trần cười nói.
– Có qua có lại thôi!
Đường Mị Nhi mỉm cười trong suốt:
– Nếu không chê thì gọi ta Mị Nhi tỷ đi!
– Được rồi, Mị Nhi tỷ, tiếp theo chúng ta sẽ liên kết vậy.
Có quan hệ tốt với đội ngũ như thế này vẫn là điềm hay, tuy rằng cuối cùng cũng có thể sẽ giao đấu với nhau, nhưng hiện tại vẫn có thể hợp tác được.
– Đã hồi phục rồi thì chúng ta cũng nên xuất phát, có lẽ sắp ra khỏi rừng rậm rồi.
Mục Trần nhẹ giọng nói.
– Được!
Mọi người đều tán thành, mấy tên con trai thì cực kỳ phấn khởi, đột nhiên hợp tác với một chi đội lợi hại vô cùng, lại còn là nữ nhi xinh đẹp, quả nhiên là diễm phúc.
– Đi!
Mục Trần nhún người dẫn đầu đi trước, mười bốn người lập tức theo sát sau lưng.
Thoáng nhìn phía trước, u ám dần bị thay thế bằng ánh sáng rạng rỡ. Khóe miệng Mục Trần nhếch lên cười quỷ dị, như một con thú đang bắt đầu đi săn mồi.
Thánh linh viện… đội ngũ thứ nhất của các ngươi, ta sẽ không khách khí mà nhận lấy đâu!