“Thư Lăng Vy, cô muốn chết phải không? Không thấy tôi bị thương hay sao mà lại dùng sức lớn như thế?”
Đọc được tin nhắn của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy lập tức nhắn lại: “Hừ, đá anh cũng là vì chị Lăng Vy này coi trọng anh, cho anh mặt mũi! Đừng có mà không biết điều”.
Khi màn hình điện thoại hiện lên chữ “đã gửi”, Thư Lăng Vy lại đá Đông Phương Hạ một cái nữa, còn bày ra dáng vẻ chiến thắng với anh.
“Thằng nhóc, còn đá nữa! Có tin tôi cho anh ăn đạn không?”
Bị đá hai cái liền, Đông Phương Hùng cất cao giọng hơn lần trước. Nhìn thấy khóe môi giật giật của chú hai, Đông Phương Hạ biết, nếu ông nội không ở đây thì đoán chừng chú hai đã lôi anh ra ngoài “tâm sự” rồi.
Đông Phương Hạ cố nhịn cười, hai vai không ngừng run rẩy. Anh vừa gắp thức ăn cho vào miệng là lập tức bị sắc.
“Khụ khụ khụ…”, Đông Phương Hạ sắp cười ra nước mắt luôn rồi.
“Đông Phương Hùng, anh đường đường là một trung tướng, chẳng lẽ còn không hiểu quy củ hả? Có cần tôi đọc lại gia quy của nhà họ Đông Phương cho anh nghe không?”
“Đây là kết quả xét nghiệm nửa chai chất lỏng màu vàng mà anh sai người mang tới châu Úc. Còn đây là tư liệu nội bộ của tập đoàn Thiên Thành, chứng cứ phạm tội của bọn họ đều có trong đó. Anh xem qua đi”.