Đường Vũ Nhu nghe vậy, đáp nhẹ một tiếng, nhưng nét lo lắng trên mặt thì vẫn chưa hóa giải.
Hàn Phong thấy vậy, cũng chẳng biết làm thế nào, đành phải ở lại cùng Đường Vũ Nhu, Tiêu Phổ cũng tranh thủ thời gian ghé quá qua một chuyến, hỏi thăm tình hình Mộ Tuyết.
Sau khi biết tình hình Mộ Tuyết đã ổn định, Tiêu Phổ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì Mộ Tuyết vẫn chưa tỉnh, cộng thêm ông còn nhiều chuyện phải lo nên lại vội vã rời đi.
Ngày hôm sau, Triệu Vô Cực một lần nữa giúp Mộ Tuyết tiến hành trị liệu, hiệu quả là rất rõ ràng.
Đến tối muộn, Mộ Tuyết cuối cùng cũng từ trong hôn mê tỉnh lại.
Liên tục bị thương khiến thân thể Mộ Tuyết trở nên rất yếu, nhưng vì có Triệu Vô Cực không ngừng đả thông kinh mạch trong người, nên coi như miễn cưỡng giữ được tính mạng.
Mộ Tuyết vừa tỉnh lại, lập tức lo lắng hỏi thăm tình hình Phi Thanh Thanh.
Từ Đường Vũ Nhu, biết được Phi Thanh Thanh đã bị người của Võ Hoàng Điện bắt đi, sắc mặt Mộ Tuyết bất ngờ đại biến.
Một ngụm máu tươi phun ra.
Mọi người vội vàng chạy lại đỡ, Triệu Vô Cực cũng ở bên cạnh giúp bà ổn định khí huyết đang hỗn loạn trong người.
Một lúc sau, Mộ Tuyết lộ ra một nụ cười bi thảm, thì thầm nói:
– Xong rồi, mọi chuyện kết thúc rồi!
– Mộ các chủ, rốt cục là chuyện gì, tại sao Võ Hoàng Điện lại bắt Phi Thanh Thanh, nhìn bộ dạng của bà, hình như biết rõ nguyên nhân bên trong.
Hàn Phong nhíu mày hỏi.
Im lặng!
Mộ Tuyết nghe Hàn Phong hỏi vậy, đầu tiên im lặng.
Một lúc lâu sau mới khe khẽ thở dài, ngữ khí vô cùng u ám:
– Trước đây ta từng nói, nếu như Võ Hoàng Điện tìm đủ tứ diệu thạch, mở tứ diệu tháp giải phóng con quái vật, vậy thì đại lục này một lần nữa sẽ rơi vào đại nạn.
Nghe Mộ Tuyết đột nhiên nhắc đến chuyện này, trong lòng Hàn Phong bỗng có một dự cảm không tốt.
Liền sau đó, Mộ Tuyết nói tiếp:
– Thủy diệu thạch trong tứ diệu thạch vốn dĩ do Băng Tuyết Các ta bảo vệ, kì thực, ta đã giấu nó trên người Thanh Thanh!
– Cái gì!
Mọi người nghe vậy, cùng giật mình thảng thốt!
Không ai ngờ, Mộ Tuyết lại giấu một thứ quan trọng như vậy trên người một tiểu cô nương chưa tròn hai mươi tuổi.
Thực sự khiến người ta quá kinh ngạc.
Nhưng, nghĩ lại, mọi người thấy đến mình nghe xong cũng không tin nổi vậy thì người khác sao có thể liên hệ thủy diệu thạch và một tiểu cô nương lại với nhau.
Đây đúng là một biện pháp không tệ.
Nhưng, Võ Hoàng Điện sao lại biết thủy diệu thạch đang được giấu trên người Phi Thanh Thanh?
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người một lần nữa không khỏi dồn về phía Mộ Tuyết.
Lúc này, Hàn Phong trong lòng vô cùng phẫn nộ, không ngờ Mộ Tuyết lại giấu thủy diệu thạch trên người Phi Thanh Thanh, không phải đặt Phi Thanh Thanh vào chỗ nguy hiểm sao?
Nhất thời, Hàn Phong cảm thấy rất bất mãn với cách làm của Mộ Tuyết, nhưng hắn không để lộ ra ngoài mà lạnh giọng hỏi:
– Vậy tại sao Võ Hoàng Điện lại biết thủy diệu thạch trên người Phi Thanh Thanh? Trừ Mộ các chủ ra, còn ai biết chuyện này không?
Mộ Tuyết mặc dù bị thương nặng, nhưng vẫn cảm nhận được địch ý trong tim Hàn Phong.
Mộ Tuyết bối rối nhìn Hàn Phong, lắc đầu nói:
– Không thể, cả Băng Tuyết Các, thậm chí cả đại lục, người duy nhất biết bí mật này chỉ có ta, ngay cả nha đầu Thanh Thanh cũng không biết, ta chưa từng nói với ai, vậy tại sao lại có người biết được?
– Nhưng bây giờ Thanh Thanh đã bị Võ Hoàng Điện bắt đi rồi! Bà giải thích thế nào đây!
Hàn Phong nghe vậy, cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết đương nhiên biết nguyên nhân Hàn Phong nổi giận, tiếp tục bối rối nói:
– Hàn Phong, chuyện này ta chưa được ngươi đồng ý mà đã tự mình quyết định, là ta không đúng, nhưng việc liên quan đến sinh tử của cả đại lục, ta đương nhiên phải thật cẩn thận.
– Một câu sinh tử tồn vong của cả đại lục là bà có thể đẩy Thanh Thanh vào chỗ nguy hiểm à, bà có biết cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ không!
Hàn Phong nghe vậy, lửa giận bùng phát, chỉ đến khi Đường Vũ Nhu nhẹ nhàng kéo tay hắn, mới khiến Hàn Phong miễn cưỡng điều chỉnh lại ngữ khí, chất vấn nói.
Mộ Tuyết không giận Hàn Phong vì thái độ đó, nói tiếp:
– Ban đầu, khi ngươi đưa Thanh Thanh đến Băng Tuyết Các, lần đầu tiên nhìn thấy ta đã nhận ra điểm đặc biệt của tiểu nha đầu Thanh Thanh, ngươi còn nhớ chứ?
– Còn nhớ, hôm đó nếu như không phải bà nói Thanh Thanh có linh ngọc băng thể, nếu như không tu luyện công pháp đặc thù của của Băng Tuyết Các, e rằng không sống qua hai mươi tuổi.
Hàn Phong không biết tại sao Mộ Tuyết lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 472: Bí mật của Mộ Tuyết